Không mang đến một bầu không khí nặng nề như Doom 3 hay ảm đạm như Silent Hill, Cold Fear có một khởi đầu tương đối “nhẹ nhàng”.
Có gì khác biệt giữa một bộ phim kinh dị và một trò chơi kinh dị? Cũng đem cho người ta cái cảm giác lo sợ phập phồng, cũng khiến những ai yếu tim “toát mồ hôi lạnh” trong những trường đoạn cao trào. Thế nhưng, để được tận hưởng cái cảm giác hồi hộp len lỏi vào từng tế bào trên thân thể thì game mới chính là hình thức giải trí “đã” nhất.
Một con tàu đánh cá khổng lồ đang vùng vẫy giữa cơn bão biển hung tợn. Một chiếc điện đàm bằng sóng vô tuyến nhỏ bé không thể giải thoát bạn khỏi cái chết đang tiến đến rất gần. Một bên là loài ký sinh trùng khát máu, một bên là sóng biển tàn bạo, chỉ chực chờ những giây phút khinh suất để hất tung và vùi dập bạn giữa đại dương sâu thẳm. Trong vai Tom Hansen, một nhân viên cứu hộ vùng biển, bạn nhận lệnh tiếp cận chiếc tàu săn cá voi của Liên Xô (cũ) đang mắc kẹt giữa những luồng sóng thịnh nộ, để giải cứu những người bị nạn. Thế nhưng, không như nhiệm vụ của một nhân viên cứu hộ bình thường, Tom phải đối đầu với những nguy hiểm vượt xa những gì mà con người có thể tưởng tượng ra. Bao trùm cả con tàu bí ẩn là sự sợ hãi kinh hoàng của thủy thủ đoàn, bởi sự xâm chiếm của những xác chết hồi sinh khát máu kỳ lạ đang săn đuổi đến cùng những người sống sót. Một mình cô độc giữa biển đen, giữa một không khí chết chóc khủng khiếp đang chờ đợi, lối thoát duy nhất của bạn là phải chiến đấu, để giành cơ hội sống sót mong manh giữa lòng đại dương bao la…
Không mang đến một bầu không khí nặng nề như Doom 3 hay ảm đạm như Silent Hill, Cold Fear có một khởi đầu tương đối “nhẹ nhàng”. Ít nhất là trong những phút dạo bước ban đầu, để bạn còn kịp nhận biết được mình đang ở đâu và phải làm gì. Một mình bước đi trên con tàu vắng tanh bóng người, gió rít từng cơn bên tai, từng chút từng chút một, game sẽ khiến cho nỗi sợ hãi nhanh chóng lan ra và gặm nhấm lấy từng nơron thần kinh của bạn, như loài ký sinh trùng đã làm trong game với những nạn nhân của chúng. Trong Cold Fear gần như bạn phải đặt nỗi sợ của mình vào mọi thứ mà mình nhìn thấy: những xác chết có thể bật dậy bất kỳ lúc nào, thủy thủ đoàn hóa điên bắn vào bất cứ thứ gì chuyển động, kể cả bạn… Và tin tôi đi, bạn có đủ cơ sở để tin rằng sợ hãi là một điều đúng đắn. Trò chơi mang đến rất nhiều bất ngờ, cho dù bạn không muốn đón nhận chúng chút nào. Bắt đầu chỉ bằng kiểu “hù” nhè nhẹ như “có một bóng người lấp ló ngoài cửa sổ rồi vụt biến mất khi ánh chớp loé lên”. Càng về sau, bạn càng được chào đón bằng những tình huống bí hiểm đến khi mức độ căng thẳng lên đến đỉnh điểm, đó mới là lúc “nhân vật chính” của trò chơi – những thây ma háu đói (zombie), thực hiện nhiệm vụ của mình. Chúng sẵn sàng nhảy xổ ra bất cứ nơi nào có thể làm bạn giật nảy mình. Ví dụ khi bạn đang cầm đèn pin lò dò trong một hành lang tối, thì cái nóc trần bỗng bung ra và rớt xuống một con zombie, “chộp” lấy ngay người bạn vào lúc bạn còn chưa kịp hoàn hồn! Bạn vốn cho rằng quái vật trong game kinh dị thường xuất hiện ở những chỗ tối? Tôi cũng đã từng đoan chắc như vậy cho đến khi bị “hù”… rớt tim bởi một cái thây ma bị “giấu” trong… tủ lạnh ngay giữa nhà bếp với đèn đóm sáng trưng!
Bản thân trò chơi không có nhiều quái vật, nhưng cũng khá đủ để bạn “lựa chọn”. Trong đó sinh vật mà bạn phải đối đầu thường xuyên hơn cả là ExoMutant. Vốn là những con người bình thường bị lây nhiễm và chi phối bởi loài ký sinh, họ đã biến thành những sinh thú khát máu, man dại mất hết tính người. Do đã từng là con người, ExoMutant có khả năng sử dụng “thành thục” các loại vũ khí, nhưng món “ưa thích” nhất của chúng lại là một con dao bén ngót! Bạn cũng đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài zombie ngu ngốc của chúng. Bị thôi thúc bởi cơn đói khát, ExoMutant trở nên cực kỳ mạnh mẽ và vô cùng nhanh nhẹn. Trái ngược với người anh em có dáng đi lê lết trong Resident Evil, ExoMutant có thể lao tới bạn chỉ trong chớp mắt, khi bạn còn chưa kịp nhận ra chúng xuất hiện từ chỗ nào. Còn về sức mạnh? Thử tưởng tượng bạn và một con ExoMutant đang đứng cách nhau một cánh cửa bằng kim loại, thế mà chỉ sau vài cú đập “lịch sự”, cánh cửa đã bẹp dúm và nó đứng sừng sững khoe bộ da xám xịt loang lổ ngay trước mặt bạn, để làm gì thì bạn biết rồi đấy! Tất nhiên, ExoMutant chỉ mới là một trong những “show trình diễn” mà CF đã chuẩn bị sẵn cho bạn. Ở các màn sau, nếu muốn chiến đấu với một cái gì đó to lớn hơn thì có ExoMass, nhanh nhẹn hơn thì có ExoShade, và đặc biệt nguy hiểm hơn là loài ExoSpectre với khả năng tàng hình, vồ lấy bạn từ tất cả mọi hướng.
Để trừng trị bọn quái vật này, trò chơi không cung cấp cho bạn các loại vũ khí xáp lá cà nhưng bù lại có cả một “kho” súng ống đạn dược đủ để bạn “làm cỏ” bọn zombie. Ngoài súng ngắn là vũ khí chính của Tom, người chơi có thể sử dụng thêm 6 món vũ khí khác rất hiệu quả trong mọi trường hợp: AK47 dành cho đối thủ ở xa, tiểu liên có gắn đèn pin và tia laser phù hợp khi sử dụng ở chỗ tối, súng phóng lao tẩm hợp chất protein để dụ zombie, súng ngắn có hoả lực rất mạnh nhưng chỉ thích hợp khi đối thủ đến quá gần vì nó không có hồng tâm để ngắm, và hai khẩu súng phun lửa, súng phóng lựu cuối cùng là lựa chọn tối ưu nếu phải chạm trán với nhiều kẻ địch cùng lúc. Đạn dược cho các loại súng khá dư dả tại các kho vũ khí nằm rải rác trên bản đồ, hoặc có thể lục tìm trong túi áo của bọn zombie sau khi đã hạ gục chúng.
Tuy nói là một trò chơi hành động kinh dị, nhưng chính xác thì ta có thể gói gọn Cold Fear trong hai chữ “chạy” và “headshot”, bởi đây là hai hành động quan trọng và duy nhất mà bạn bắt buộc phải làm. Khi chiến đấu, trừ phi bạn là tay thiện xạ luôn có những phát bắn chính xác vào tử huyệt của chúng – cái đầu, bọn zombie hầu như… bất tử! Lý do vì sao thì sau khi chơi game bạn sẽ rõ. Nhưng nếu bạn là “trùm” bắn “headshot” trong các trò chơi bắn súng, thì chỉ cần một khẩu súng ngắn, ta có thể “làm cỏ” mọi chuyện cho đến hết game! Có lẽ tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện bạn đang đứng trên một chiếc tàu chao đảo, khiến tầm ngắm của bạn lắc lư liên tục. Nếu bạn giải quyết được điều tôi vừa nói, thì xem như bạn đã hoàn thành gần 80% trò chơi, vì ngoài những pha đấu súng căng thẳng, Cold Fear không hề có một câu đố nào khác làm chậm bước tiến của bạn, trừ việc game không cung cấp sẵn bản đồ, nên việc tìm đường hơi khó. Ngoài ra, một điều mà bất cứ ai chơi Cold Fear đều cảm thấy khó chịu: hệ thống lưu game. Một phần do được chuyển từ hệ console sang PC, mặt khác do “ý đồ” của nhà sản xuất muốn thử thách người chơi, nên trong game không có chế độ lưu nhanh (quick save), cũng như không cho người chơi biết chỗ nào có lưu, chỗ nào không. Chỉ đơn giản là khi kết thúc một nhiệm vụ, màn hình sẽ xuất hiện thông báo nhỏ yêu cầu lưu lại trò chơi. Nếu bạn vô ý chọn “No”, thì xem như công sức vừa chơi “đổ sông đổ biển”. Cách sắp đặt kiểu lưu này chưa hợp lý lắm, vì như đã nói, game chỉ lưu sau khi bạn hoàn thành một nhiệm vụ, nên nếu nhiệm vụ ngắn thì không sao, nhưng nếu nhiệm vụ dài và khó, bạn chỉ còn nước “cắn răng” đi cho hết màn!
Lấy bối cảnh trên một con tàu giữa cơn bão biển, nên hầu hết các hiệu ứng được phát huy tối đa, nhằm lột tả sự dữ dội của hoàn cảnh. Và về phương diện này Cold Fear hoàn toàn có thể tự hào! Các hiệu ứng gió bão được thực hiện rất tốt và thực, đủ khiến bạn phải ái ngại mỗi khi bước ra ngoài boong tàu. Nếu phóng tầm mắt ra xa ngoài khơi, có thể bạn sẽ… há hốc mồm vì thấy từng cơn sóng khổng lồ đang đổ xô kéo tới như muốn nuốt chửng con tàu mong manh. Trong khi đó, mưa rơi không ngớt làm nhòe đi ống kính camera và gây hiện tượng ảo giác khi nhìn… Sẽ không có gì đáng nói nếu bạn chỉ ở trong cabin, nhưng nếu (và chắc chắn bạn sẽ) rời khỏi cabin thì mạng sống của bạn gần như “tuỳ trời”. Mỗi khi sóng đánh, con tàu lắc lư làm lệch tầm ngắm của bạn, dù cho đó là một khẩu súng gắn tia laser đi nữa. Có lúc gặp phải một con sóng thật sự lớn, con tàu nghiêng đi một góc, bạn trượt khỏi boong và rơi tõm xuống biển đen sâu thẳm. May mắn hơn, bạn sẽ chỉ va phải những kiện hàng, những móc câu treo lơ lửng trên đầu, và tùy theo cấp độ bạn đang chơi mà lượng máu mất đi sẽ nhiều hay ít.
Âm thanh cũng góp phần rất lớn cho chất kinh dị của Cold Fear. Do đó, nếu tắt loa mà chơi thì xem như sự hào hứng giảm đi hơn 70%. Âm thanh trong Cold Fear được chia làm hai phần ứng với hai khu vực: nội cảnh (indoor) và ngoại cảnh (outdoor). Trong đó, phần ngoại cảnh có thể kể đến tiếng gió biển gào rú, luồn qua từng ngóc ngách trên tàu rồi rít qua tai người, gây cảm giác tê buốt, “mê hoặc” người chơi đi theo “tiếng gọi của đại dương”… Trái lại, phần nội cảnh thì sự im lặng làm chủ đạo. Tuy không im lặng tuyệt đối, vì bạn vẫn còn nghe thấy tiếng gió gào ngoài kia, nhưng đó mới là dụng ý của Cold Fear: dùng “động làm nền cho tĩnh”. Tác dụng của sự im lặng này rất ghê gớm. Im lặng đến mức bạn nghe được tiếng bước chân mình vang vọng bên tai, mà nghe như có ai đang theo bước đằng sau! Nghe được tiếng bì bõm lội nước giữa một một căn phòng bị ngập. Thậm chí, bạn còn cảm nhận được cả nhịp tim của Tom (hay của bạn?) càng lúc càng lớn khi tiến gần đến một xác chết. Và chắc chắn, tim bạn sẽ chỉ chờ cơ hội mà nhảy ra ngoài khi nghe tiếng bọn zombie rên rỉ đâu đó trong cabin…
Cold Fear hoàn toàn không phải là một trò chơi tồi, nhưng đáng tiếc là nội dung hay của game lại đi kèm với một lối chơi thiếu chuyên nghiệp. Không ít lần tôi phải thở dài vì bị chết “tức tưởi” bởi một lỗi không đáng có của trò chơi. Trong một vài trường hợp, game bộc lộ sự yếu kém ở khâu thiết kế góc nhìn camera. Trong Cold Fear, có hai góc nhìn: là góc nhìn thứ ba dùng để di chuyển, và một nửa của góc nhìn người thứ nhất (nhìn từ ngang vai nhân vật, giống với góc nhìn trong Resident Evil 4, một số người gọi đây là góc nhìn thứ hai, khá lạ!) để nhắm bắn. Ngoài ra, còn một góc nhìn khác cũng là ngôi thứ ba, nhưng khó có thể bắn do máy nhắm tự động, nên xoay chuyển khá cứng nhắc và không linh hoạt như hai góc nhìn trên, nên cũng ít dùng hơn. Vấn đề nảy sinh của Cold Fear đến từ góc nhìn thứ ba, bởi camera được thiết kế theo kiểu “khóa” cứng từ phía sau nhân vật, nên mỗi khi Tom di chuyển, bạn phải chờ camera quay đúng hướng nhìn của nhân vật mới đi tiếp được. Điều tưởng chừng bình thường này lại là “cơn ác mộng” cho những tình huống mà thời gian đóng vai trò quyết định. Ngoài ra, bạn cũng không thể chủ động trong những tình huống nguy cấp như vừa chạy vừa ngoái nhìn xem zombie đang ở đâu để “bồi” cho nó một phát súng.
Trò chơi khá đơn điệu về mặt trí tuệ nhân tạo (AI). Suốt game, ít khi nào bạn thấy nhân vật người có được một chiến thuật thông minh: chỉ đơn giản là “lăng xăng” tìm chỗ núp khi đối đầu và nã súng liên tục cho đến khi bị hạ thì thôi chứ không hề biết bắn che hay hỗ trợ đồng đội! Thậm chí ngay cả lúc chết, nhân vật vẫn biểu lộ sự đơn điệu do “rag-doll” thể hiện quá tệ. Bạn có thể kiểm chứng bằng cách thử bắn vào hai hay nhiều tên lính đang đứng gần nhau, chúng sẽ có cùng một tư thế và giống nhau ở cả từng nhịp thở thoi thóp.
Nói một cách khách quan thì Cold Fear là một game hay. Bản thân trò chơi cũng biết sử dụng những tình tiết bất ngờ làm cho người chơi giật mình, sau mỗi cảnh lưu bạn lại “mở” (unlock) được một số hình ảnh trong quá trình thực hiện trò chơi v.v. Thế nhưng những cái hay của Cold Fear cũng chỉ dừng lại ở đấy. Bên cạnh các hiệu ứng gió bão bắt mắt thì cách chơi của Cold Fear còn tương đối nghèo nàn, tốc độ game chưa thực sự là thử thách với những tay chơi sành sỏi, thiếu đi những pha hành động thực sự gay cấn. Và game vẫn chưa đủ sức hấp dẫn để các gamer chơi lại nhiều lần. Do đó, nếu bạn thật sự mong chờ một game kinh dị có chiều sâu, thì Cold Fear chưa phải là game đạt đến “trình độ” như vậy đâu!