Thimbleweed Park gợi nhớ lại cảm giác hoài cổ của thể loại phiêu lưu giải đố point-and-click mà những ai từng một thời yêu thích vẫn không thể quên.
Có lẽ do sự hạn chế về phần cứng của PC hay các hệ console chơi game nên vào thập niên 80, dòng game phiêu lưu giải đố point and click khá thịnh hành, đi kèm với đồ họa pixel. Thời ấy, rất nhiều tựa game đi vào lòng người chơi với nhân vật đáng nhớ như LucasArts thì có Maniac Mansion, Day of the Tentacle, series Monkey Island, hay Sierra thì là series Leisure Suit Larry, King's Quest v.v… Đây chỉ là một số cái tên ít ỏi giữa muôn vàn những tựa game phiêu lưu kinh điển ngày xa xưa. Nếu vẫn còn chút luyến tiếc cái thuở “tra từ điển để giải đố” ấy, có thể bạn sẽ muốn trải nghiệm Thimbleweed Park.
Điểm đầu tiên khiến tôi hơi bất ngờ ở Thimbleweed Park chính là chạy xu hướng hoài cổ với đồ họa pixel của trò chơi. Tuy nhiên, không phải ai cũng là “fan ruột” của lối hình ảnh này nên đây cũng có thể coi là điểm yếu đối với một số người chơi. Đáng nói, yếu tố này cũng là khuyết điểm của trò chơi khiến độ khó giải đố tăng cao. Bạn sẽ rất khó để phát hiện một lượng không hề nhỏ các vật tương tác cần thiết để giải đố trong nền đồ họa như thế, chẳng hạn như đồng xu dưới mặt đất. Thậm chí nếu khó tính, Thimbleweed Park tạo cảm giác giống như một tựa game ra mắt nhầm thời đại khi mà chất lượng đồ họa phải đẹp như hoa hậu đang là “thị hiếu” của nhiều người chơi thời nay.
Với sự chỉ đạo của Ron Gilbert, nhà thiết kế game nổi tiếng về thể loại game phiêu lưu đi cảnh, không khó để bạn nhận ra nội dung trong Thimbleweed Park mang nhiều ý tưởng lấy từ các game cũ mà ông từng thực hiện trước đây, chẳng hạn như chuyện tình của Guybrush với Elaine trong Monkey Island. Tuy nhiên những nội dung này có thể khiến những ai chưa từng chơi các tựa game liên quan trước đây sẽ cảm thấy khó hiểu vì không đầu không đuôi hoặc không thú vị. Tuy nhiên, nhà phát triển đã rất tinh tế khi đã cập nhật nó thành một tùy chọn trong trò chơi, cho phép hiển thị hoặc không hiển thị những nội dung liên quan này.
Thimbleweed Park mở đầu bằng một cuộc mưu sát diễn rất bất ngờ tại thị trấn Thimbleweed Park mà nhân chứng duy nhất ở hiện trường không ai khác chính là người chơi. Hai nhân viên điều tra liên bang được phái tới để tìm hiểu vụ án, thế nhưng càng đi sâu câu chuyện càng cuốn hút, thậm chí kết cục cũng khá bất ngờ và thú vị. Càng về sau, người chơi sẽ có thêm phần điều khiển nhiều nhân vật hơn. Cái hay của trò chơi là xây dựng được những nhân vật rất riêng, với cả một “bầu” tâm sự chỉ được khơi gợi khi người chơi cất công tìm hiểu.
Các câu thoại của các nhân vật trong Thimbleweed Park cũng vậy, đều khá hài hước một cách tinh tế, khiến bạn dễ dàng bật cười với những câu nói “tưởng vậy mà không phải vậy”. Điều thú vị là trò chơi lồng ghép khá khéo léo rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành, vừa đủ thông tin để người chơi có thể đoán được ra đó là ai, tạo cảm giác “nghe có vẻ quen quen” khá thú vị. Thậm chí nhà phát triển còn đưa vào trò chơi những tâm sự rất chân thực về công việc của những những khó khăn của nghề làm game, thông qua tình tiết nội dung khá thú vị.
Vấn đề ở chỗ, càng về sau cảm giác như thay vì suy nghĩ và đầu tư những lời thoại có nhiều ý nghĩa và đáng suy ngẫm hơn, nhà phát triển lại sa đà về những vấn đề ăn cắp bản quyền game, liên tục chỉ trích những người đã kẻ cổ súy hay tiếp tay cho vấn đề vi phạm bản quyền diễn ra gây thiệt hại lớn đến họ. Ban đầu, thật sự những trải lòng của đội ngũ phát triển được lồng ghép vào trò chơi một cách tinh tế khiến tôi cảm thấy khá thích những câu thoại hóm hĩnh của trò chơi. Thế nhưng càng về sau, cảm giác như họ đang than vãn và “xả” mọi phẫn nộ vào người chơi chứ không còn mang cảm nhận chia sẻ như ban đầu. Điều này thể hiện rõ nét nhất khi nhiều lời phê phán bắt đầu hơi quá lời và dài dòng không cần thiết, thậm chí phân đoạn này nối tiếp phân đoạn sau rồi đến tận phần vinh danh đội ngũ phát triển (credit) mà vẫn không ngừng “lải nhải” về điều đó.
Mang nhiều cảm giác hoài niệm nhưng Thimbleweed Park vẫn thay đổi một số yếu tố trải nghiệm để phù hợp với thời đại hơn. Cũng như bao tựa game phiêu lưu giải đố point-and-click khác, trò chơi có lối chơi khá đơn giản nhưng vẫn kèm theo hướng dẫn cách chơi khá chi tiết, dễ dàng tiếp cận ngay cả những người mới trải nghiệm thể loại này lần đầu. Thậm chí nếu bạn không phải là fan của dòng game này nhưng muốn thử qua cho biết, thì Thimbleweed Park cũng có hai độ khó khác nhau. Những ai thường chơi game kể chuyện tương tác theo kiểu của Telltale, có lẽ sẽ phù hợp với Casual Mode hơn do số lượng câu đố được đơn giản hóa đi nhiều, ít đòi hỏi tương tác phức tạp như Hard Mode.
Như đã nói ở trên, với đồ họa pixel, giải đố đôi khi là một cực hình trong Thimbleweed Park. Trò chơi có độ khó khá cao nhưng xây dựng những tình tiết rất hài hước. Chẳng hạn ý tưởng “cay bốc hỏa” trong Plants vs Zombies đã được cụ thể hóa thành hình ảnh nhân vật ăn cay để đun củi, khiến tôi không tài nào nhịn được cười khi trải nghiệm. Trò chơi cho điều khiển đến năm nhân vật, và mỗi nhân vật đều có những điểm hạn chế riêng. Chẳng hạn như một nhân vật vốn không ưa một nhân vật khác, thì trong một câu đố nhất định nào đó mặc dù bạn có thể dùng các nhân vật khác để tương tác với nhân vật đó, nhưng không thể dùng hai nhân vật không ưa nhau vì một sự việc nào đó từ quá khứ để tương tác với nhau được.
Mặt khác, mỗi nhân vật đều có một danh sách những việc cần làm, giống như một gợi ý để người chơi biết phải làm gì, thay vì kiểu vừa mò mẫm vừa giải đố như lối chơi dòng game này vào những năm 80 trước đây. Nhưng như thế vẫn chưa là gì so với việc có hẳn một “đường dây nóng” trong trò chơi để phục vụ cho việc đưa ra gợi ý khi bạn đang bí, và không biết phải làm gì tiếp. Đây là một cải tiến đáng khen để phù hợp với những người chơi vốn không quen kiểu “một mình trong bóng đêm”. Chưa kể, hầu hết các câu đố trong Thimbleweed Park đều có lời giải ngẫu nhiên, mỗi lần trải nghiệm đều được thay đổi khiến người chơi phải hiểu được cách thức để giải một câu đố, chứ không thể xem hướng dẫn đâu đó rồi mù quáng làm theo như hầu hết các tựa game cùng thể loại khác.
Ở khía cạnh trải nghiệm, đây là một yếu tố khá hay để tăng giá trị chơi lại của trò chơi, nhất là với những ai thích tìm hiểu “tất tần tật” về câu chuyện mà lần chơi ban đầu có thể họ đã bỏ lỡ một số tình tiết nào đó. Chưa kể, một điều cũng thú vị không kém chính là không phải tất cả những vật phẩm mà bạn nhặt được đều có giá trị để giải đố. Trò chơi vẫn có những thứ mà đến khi hoàn tất trò chơi, bạn vẫn không cần dùng đến nó, giống như để “gài bẫy” người chơi, nhất là những ai có kiểu chơi thử và sai cho đến lúc nào đúng thì thôi khi trải nghiệm thể loại game giải đố point-and-click.
Vấn đề khá đáng tiếc lại nằm ở chất lượng những câu đố có vẻ như không ổn định về mức độ thú vị và hấp dẫn. Càng về cuối game, Thimbleweed Park bắt đầu giảm “chất” của những câu đố, đưa ra cách giải nhảm nhí khiến tôi khá thất vọng. Đáng nói là bạn sẽ khó lòng nhận thấy điều này nếu trải nghiệm Casual Mode, cảm giác giống như nó được đưa vào tùy tiện cho có, với mục đích duy nhất là để kéo dài trải nghiệm của Hard Mode hơn. Nhưng như thế vẫn không bực mình bằng việc thiết kế không thể “tua nhanh” các câu thoại mà luôn bắt bạn phải xem cho bằng hết, đặc biệt khi trải nghiệm đồ họa pixel rất dễ khiến người chơi chọn nhầm một câu thoại cũ đã đọc.
Sau cuối, Thimbleweed Park mang đến một trải nghiệm phiêu lưu giải đố hấp dẫn và thú vị với đồ họa pixel và những câu đố khá thử thách. Tuy nhiên, trò chơi rõ ràng không dành cho những ai luôn xem đồ họa như một tiêu chí chính trong một game, nhưng đây cũng có thể xem như là lợi thế của trò chơi khi yêu cầu cấu hình PC khá thấp. Thế nhưng nếu bỏ qua yếu tố đồ họa pixel, thì đây thật sự là một tựa game phiêu lưu giải đố point-and-click khá hay mà bạn khó có thể tìm thấy trên thị trường game hiện nay.
Thimbleweed Park hiện có trên PC, Xbox One, PlayStation 4, Nintendo Switch, Android và iOS. Xem thêm kinh nghiệm chơi game Thimbleweed Park.
Tham gia cùng chúng tôi trên Steam Xem thêm bài đánh giá các game khác