Mission: Impossible – Fallout có lẽ là phần hay nhất trong series phim này từ trước đến nay. Phim ra rạp với tựa Nhiệm vụ bất khả thi: Sụp đổ và được dán nhãn C16.
Có lẽ hiếm có bộ phim nào giữ được độ “hot” của nó sau nhiều phần được phát hành, nhưng Mission: Impossible chính là một trong những series phim hiếm hoi đó. Nếu không tính phần hai và ba của series vốn không được đánh giá cao thì kể từ phần Ghost Protocol đến nay, Mission: Impossible ngày càng hấp dẫn. Vẫn sử dụng công thức làm phim quen thuộc, nhưng các nhà làm phim của series này luôn biết cách nhào nặn đúng cách để thu hút người xem hơn. Điểm thú vị là các phần phim Mission: Impossible tiếp theo luôn hay hơn phần trước và phần mới nhất Mission: Impossible – Fallout cũng không là ngoại lệ.
Kịch bản là một trong những điều khiến tôi ấn tượng với Mission: Impossible – Fallout. Có thể nói đây là một trong những kịch bản kịch tính và nhiều nút thắt bất ngờ trong dòng phim hành động hiện nay trên thị trường. Tuy nhiên, có cảm giác nhà làm phim khá tham lam nên xây dựng mạch truyện hơi dài và rối, có nhiều tình huống diễn ra khiến người xem chưa kịp hiểu động cơ của nhân vật là gì thì đã chuyển sang câu chuyện của phe khác quá nhanh, đôi lúc quá nguy hiểm. Một điểm khiến tôi cũng cảm thấy không thích là phim cố gắng kết nối nội dung với phần trước, nên nếu bạn chưa xem Rogue Nation thì sẽ gặp chút khó khăn để tìm hiểu một số sự kiện hay nhân vật trong phần phim này.
Theo tôi đây là một bước lùi vì từ trước đến nay các phần phim Mission: Impossible đều đi theo những câu chuyện riêng lẻ, không cần phải xem phần cũ để theo dõi các phần mới. Đây cũng có thể xem là điểm hạn chế của phim, vì nó khiến phần phim mới mang cảm giác dài lê thê trong không ít phân đoạn, nhưng cách giải quyết lại quá nhanh và mang tính sắp đặt. Thú thật là trừ các pha hành động cực “phê” mà bộ phim mang đến, thỉnh thoảng một số nội dung diễn ra trong phim đã khiến tôi phải ngáp đôi lần vì sự dông dài này. Thậm chí, tôi không phải là ngoại lệ vì một khán giả ngồi cạnh đã mừng rỡ thốt lên tiếng “yes” đầy nhẹ nhõm ngay khi phim kết thúc và phần credits bắt đầu hiện lên màn ảnh bạc.
Bù lại thì những pha hành động trong Mission: Impossible – Fallout phải nói cực “đã”, mang đến cho tôi cảm giác hết sức thỏa mãn. Những đoạn rượt đuổi nhau “phê lòi” được nhà làm phim loại bỏ hẳn phần nhạc, chỉ để lại âm thanh động cơ xe truy đuổi nhau, chỉ nghe thôi đã cảm thấy “sướng tê người”. Có phân đoạn tôi không biết phải chăng là sự khéo léo của biên kịch không, nhưng nó tạo cảm giác “đáng đời mày lắm” khi nhân vật bị quả báo, mang đến cảm giác vui thích cho người xem. Mặc dù nghe có vẻ độc ác thật nhưng cảm giác nó thật sự sướng khó có thể diễn tả bằng lời, được nhiều người xem “ủng hộ” khá nhiệt tình bằng lời thốt ra khi xem. Cảm giác lúc đó vừa buồn cười vì tình huống trong phim mà cũng vừa hài hước vì phản ứng của khán giả.
Nhưng “đã” nhất là cảnh truy đuổi được quay bằng cú máy dài khá ấn tượng, tạo cảm giác giống như người xem đang hòa vào khung cảnh trong phim với nhân vật vậy. Tuy nhiên, có lẽ bạn sẽ càng ấn tượng hơn khi biết những pha hành động của nhân vật Ethan Hunt đều được chính diễn viên Tom Cruise thực hiện chứ không cần nhờ đến người đóng thế. Thậm chí, ngay cả đoạn lái trực thăng đầy kịch tính thì Tom Cruise cũng tự lái mà không có phi hành đoàn đi chung. Bất ngờ hơn hết là anh còn từ chối đóng “chay” để dùng kỹ xảo vi tính ghép cảnh, mà quyết định đóng thật để tăng mức độ chân thật cho bộ phim. Không may là trong một pha hành động cuối phim thì Tom Cruise bị vỡ xương mắt cá chân. Quả là một vai diễn ấn tượng với nhiều hy sinh mà Tom Cruise mang đến cho người xem.
Về diễn xuất thì có lẽ không có gì nhiều để nói, vì hầu hết những vai chính trong phim đều là những gương mặt quen thuộc từ các phần phim trước và mọi người đều thể rất tốt vai diễn của mình. Đáng tiếc nhất có lẽ là Henry Cavill, tuy có nhiều đất diễn không kém Tom Cruise nhưng anh này lại không gì ngoài sự điển trai, diễn xuất còn kém xa với các đồng nghiệp. Nếu bạn không nhớ cái tên này thì đây chính là diễn viên đóng Superman trong loạt phim về vũ trụ DC gần đây. Dường như Henry vẫn chưa thể cởi bỏ được vai diễn Superman của mình, khuôn mặt gần như không có thần thái cần thiết để thể hiện cái hồn cho nhân vật. Một số vai phụ cũng hơi tiếc khi tôi nghĩ bộ phim sẽ hưởng lợi không ít nếu dành nhiều đất diễn hơn cho họ, thay vì sử dụng họ như bình hoa di động.
Tóm lại, nếu bạn vẫn còn ngồi đọc bài đánh giá đến đây mà chưa xem phim thì hãy mau mau đi coi ngay cho “nóng”, trước khi cái nóng của thời tiết khiến bạn đổ mồ hôi hột. Tuy Mission: Impossible – Fallout cũng có đôi chỗ chưa hoàn hảo, nhưng khó có thể phủ nhận đây là phần hay nhất trong series phim này từ trước đến nay. Thậm chí ngay cả khi bạn không đồng tình với lời nhận xét này của tôi, thì đây vẫn là phần phim đáng để bỏ tiền vé và thưởng thức. Lưu ý là bạn nên tránh uống nước và đi vệ sinh trước khi vào rạp vì phim có thời lượng tới 147 phút và tiết tấu khá nhanh, không có thời gian để bạn bỏ lỡ bất kỳ tình tiết nào trong phim. Tuy nhiên, phim không có after credits như các phần phim cũ.