Demon Pit là tựa game FPS mang cảm giác hoài cổ với lối chơi “một mình chống mafia” trong không gian màn chơi được thiết kế như đấu trường nhỏ liên tục thay đổi.
Người chơi FPS lâu năm có lẽ ít nhiều đều biết đến những series kinh điển như Doom hay Quake của id Software vào những năm 1990. Demon Pit tuy mang nhiều cảm giác hoài cổ cũ của những series nói trên với lối chơi bắn súng nhịp độ nhanh, nhưng thay đổi không gian màn chơi “rộng rãi, thoáng mát” thành một đấu trường với quy mô nhỏ. Thiết kế này tuy giúp tạo nên cuộc chiến khá hào hứng ở thời điểm ban đầu, nhưng lại có nhiều mặt hạn chế để giữ chân người chơi lâu dài, trừ khi bạn thích thử thách thông qua việc “cày điểm” để thể hiện bản thân trên bảng xếp hạng.
Demon Pit không có cốt truyện rõ ràng, mà thật ra bạn cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Chỉ biết nhân vật của người chơi bị mắc kẹt lại ở một đấu trường nhỏ, phải chiến đấu với từng đợt kẻ thù khác nhau đến khi gục ngã. Mặc dù không có sự đa dạng trong thiết kế kẻ thù, nhưng lối tấn công và số lượng đông đảo mà chúng xuất hiện rất dễ khiến bạn “ngất ngây con gà tây”. Từ những kẻ thù chỉ biết lăn xả vào bạn dai như đĩa cho tới những kẻ thù biết bay, hay những con quái vật biết “bắn ra rả” như đài phát thanh, tất cả đều chung một mục đích là tiễn nhân vật của người chơi về “cõi vĩnh hằng”.
Ở góc độ người chơi, Demon Pit mang cảm giác khá giống với Strafe nhưng quy mô nhỏ hơn rất nhiều. Đấu trường mà người chơi tham gia “tử chiến” luôn thay đổi liên tục sau mỗi đợt tấn công của kẻ thù. Nhiệm vụ của bạn là sinh tồn bằng mọi cách với những lần né tránh, bắn và tiêu diệt bằng mọi loại vũ khí nhặt được trên đấu trường. Mục tiêu lớn nhất là “săn điểm” cao hơn lần “tử thủ” trước đó. Tuy nghe khá đơn giản, nhưng thiết kế đấu trường luôn thay đổi sau mỗi đợt tấn công tạo cảm giác chiến đấu khá có chiều sâu về chiến thuật, đặc biệt là những ai muốn tìm kiếm một trải nghiệm giải trí dễ làm quen nhưng không kém phần thử thách.
Yếu tố sinh tồn trong Demon Pit xoay quanh việc di chuyển, lựa chọn vũ khí phù hợp và “ngó chừng” máu của nhân vật chính. Độ khó được tăng dần theo từng đợt tấn công mới, đi kèm với đó là vũ khí mới nếu bạn có cơ hội nhặt được. Đơn cử như ở vài ba đợt tấn công (wave) ban đầu, người chơi chỉ có khẩu súng lục với vài kẻ thù bay lượn khó ưa trên cao, rất dễ “tiễn về địa ngục”. Từ wave thứ ba thì kẻ thù biết giở những trò “quấy rối” hơn, nhân vật cũng có cơ hội sử dụng khẩu shotgun hai nòng “cháy lửa” để đối phó với chúng. Thậm chí về sau còn có cả súng phóng lựu đạn và súng phun lửa, nhưng quan trọng là bạn có biết cách tận dụng chúng trong tình huống nhất định hay lại phí đạn. Cái khó của trải nghiệm là ở chỗ đó.
Trò chơi không có hướng dẫn về gameplay, để mặc cho người chơi tự do khám phá và trải nghiệm. Việc sử dụng vũ khí nào để đối phó với loại kẻ thù nào chính là một trong những yếu tố quan trọng để “làm chủ đám đông”, những “chướng ngại vật di động” được lập trình chỉ với mục đích duy nhất là tiễn bạn “về thành dưỡng sức”. Đơn cử như grenade launcher chỉ phù hợp khi người chơi bị kẻ thù đông đảo tấn công ở một vị trí nhất định, trong khi súng lục tưởng chừng vô dụng về sau nhưng lại rất lợi hại khi bạn “bật cơ chế miễn nhiễm” với mọi đòn tấn công của kẻ thù, bằng cách di chuyển xung quanh chúng và bắn trả khi có cơ hội. Song song đó, dè chừng máu của nhân vật cũng là một điều mà người chơi phải chú ý.
Về cơ bản, Demon Pit có bốn túi máu đặt xung quanh đấu trường, tuy nhiên muốn lấy cũng không dễ. Không những vậy, những túi máu này cũng chỉ xuất hiện lại sau một số wave nhất định và chỉ hồi được 1/5 máu của nhân vật. Thời điểm nào nên lấy để dung hòa khả năng sinh tồn giữa bầy quái vật và thời gian tái xuất hiện những túi máu này, đôi khi cũng là cả một nghệ thuật. Mặt khác, nếu bạn muốn sống thọ để tiếp tục chiến đấu, việc dịch chuyển và tận dụng móc câu để đeo bám cũng đòi hỏi chút tính toán “đúng chỗ, đúng thời điểm”. Bởi lẽ, không gian chiến đấu còn có hàng loạt những cái bẫy hiển hiện trước mắt, chỉ chực chờ người chơi sơ suất hay thậm chí đòi hỏi khả năng nhảy và né thuộc hàng “cao thủ võ lâm” chứ không phải đùa.
Ở góc độ hình ảnh, Demon Pit có lẽ khó có thể làm hài lòng những người chơi chỉ quan tâm đến đồ họa “đẹp như hoa hậu” khi xét ở mức giá và quy mô phát triển. Thay vào đó, những gì mà bạn thấy trong cả thiết kế đấu trường và tạo hình kẻ thù đều gợi nhớ đến cảm giác hoài cổ những tựa game kinh điển như Doom hay Duke Nukem 3D từ thời “vừa chơi vừa ói vì chóng mặt” ngày xưa. Khâu âm thanh và nhạc cũng không có điểm nhấn tạo sự khác biệt hay mang đến cảm xúc cần thiết cho trải nghiệm. Yếu tố duy nhất giữ chân người chơi chỉ còn lại cảm giác “vượt qua chính mình” sau mỗi lần thất bại. Tuy nhiên, nếu bạn muốn tìm kiếm một trải nghiệm có chiều sâu, điều này không hẳn đủ để tạo sự cuốn hút cần thiết.
Sau cuối, Demon Pit mang đến một trải nghiệm FPS quy mô nhỏ, chủ yếu hướng đến tính giải trí ngắn hạn và “tàu nhanh” hơn là nhằm mục đích giữ chân người chơi dài hạn. Vấn đề ở chỗ, nếu nghiện cảm giác “cố lần này nữa thôi”, coi chừng bạn sẽ bị tình trạng “nghiện lại còn ngại” cái cảm giác “leo thang” trong game đấy. Nếu muốn tìm kiếm một trải nghiệm “nhanh, gọn, lẹ”, đây chắc chắn là cái tên rất đáng cân nhắc.
Demon Pit được phát hành cho PC (Windows), PlayStation 4, Xbox One và Nintendo Switch.
Bài viết sử dụng game do nhà phát hành hỗ trợ.
Tham gia cùng chúng tôi trên Steam Xem thêm bài đánh giá các game khác