The Promise là một bộ phim kinh dị chỉ ở mức độ khá ổn ở hầu hết mọi khía cạnh chứ không đủ sức tạo sự hấp dẫn cho người xem. Phim ra rạp với tựa Giao ước chết.
Đọc thông tin cho thấy The Promise là sự trở lại sau một thời gian dài mất tích của “bậc thầy” phim ma Thái Lan Sophon Sakdaphisit nên tôi cũng tò mò đi xem thử cho biết. Đáng tiếc phim chỉ ở mức khá ổn chứ không gây được ấn tượng ở hầu hết các khâu. Câu chuyện trong phim xoay quanh hai cô bạn thân là Boum (Thunyaphat Pattarateerachaicharoen) và Ib (Panisara Rikulsurakan) hứa hẹn sẽ luôn bên nhau. Thế rồi sự sụp đổ của nền kinh tế châu Á khiến gia đình hai bên phá sản cùng loạt sự kiện sau đó dẫn đến một người phá vỡ giao ước của mình. Mà bạn biết rồi đấy, đã hứa rồi mà lại thất hứa thì ai mà chẳng ghét. Vậy là từ một lời hứa đã trở thành cả một bộ phim. Nếu nhiêu đó đủ để bạn tò mò thì hãy xem tiếp nội dung ở rạp nhé.
The Promise lấy cốt truyện ban đầu diễn ra vào năm 1997, khi toàn châu Á rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng. Ở thời điểm này, tòa nhà chọc trời Sathorn Unique đang được xây dở dang khoảng 80% thì bị ảnh hưởng của sự kiện này và phải dừng thi công đến nay. Kể từ đó, tòa nhà 47 tầng này bị bỏ hoang và thành nơi ăn chốn ở của những người vô gia cư, bất chấp sự xuống cấp của tòa nhà như mái hiên bị ngập nước, tường phủ đầy rêu và cỏ mọc đầy sàn nhà. Đặc biệt, vụ việc lùm xùm không nhỏ về kiến trúc sư của tòa nhà là Rangsan Tosuwan đã khiến người dân thêu dệt thêm những câu chuyện bí ẩn xung quanh tòa nhà này. Trên thực tế, đây là một tòa nhà có thật ở Thái Lan và ngày càng nổi tiếng khi trở thành địa điểm được nhiều người chọn để tự tử. Phim có nhiều cảnh quay được thực hiện ngay trên tòa nhà có nhiều lời đồn đại này.
Ngay từ đầu phim, The Promise khiến tôi khá hào hứng với cách hù dọa khá thú vị, kết hợp cả hình ảnh lẫn âm thanh ngay trong cùng một cảnh dọa. Tuy nhiên càng về sau gần như những cảnh hù dọa này hoàn toàn biến mất, chắc chắn sẽ khiến các tín đồ phim kinh dị cảm thấy không thỏa mãn. Dù vậy, phải thừa nhận phim cũng tạo được những khoảnh khắc đưa người xem vào cảm giác hồi hộp, căng thẳng với những góc quay bất ngờ, đi kèm với sự kết hợp khá bài bản của âm thanh. Một số bạn yếu bóng vía có thể cảm thấy chút giật mình, hoảng sợ trong một số cảnh, như trường hợp một số bạn nữ ngồi gần tôi, nhưng chắc chắn số lần như thế cũng không nhiều. Vậy nên, nếu bạn muốn tìm một bộ phim có thể đẩy bạn lên tới “cao trào” sợ hãi thì sẽ cảm thấy thất vọng. Còn ở khía cạnh khác, tôi khá ấn tượng khi tận mắt thấy trong phim có nhiều sản phẩm khá thú vị của những năm 90 như đồng hồ treo tường hiệu Quartz quen thuộc, máy nhắn tin Motorola hay chiếc máy nghe nhạc băng “một thời để nhớ” Sony Walkman.
Kịch bản có lẽ là điểm khiến tôi khá thất vọng với The Promise. Nội dung phim tương đối hoàn chỉnh về mặt câu chuyện, nhưng không làm rõ được những tình tiết diễn ra. Tôi rất lấy làm khó hiểu không rõ tại sao vai ác phải làm thế với một nhân vật khác, thay vì “ra tay” với kẻ gián tiếp có lỗi với mình. Nhiều phân đoạn, tôi cảm thấy vai ác dường như còn rất ngô nghê như một đứa trẻ như thời điểm ở quá khứ, mang những suy nghĩ khá lệch lạc và có phần ích kỷ. Nó có thể chấp nhận được khi tuổi trẻ còn chưa vững vàng nên có những quyết định sai lầm, thậm chí dại dột. Nhưng kéo dài ngần ấy thời gian mà vẫn không thay đổi gì thì e có phần khó hiểu. Thậm chí ngay cả khi đã “nói chuyện phải trái” cũng không lay chuyển được suy nghĩ của nhân vật, đến cuối phim tôi vẫn không thể hiểu được hành động xuyên suốt phim của nhân vật này, hay lý do vì sao lại muốn làm thế. Mặt khác, kết thúc phim quá dễ đoán cũng là một điều hơi đáng tiếc. Cảm giác như nhà làm phim thật sự thiếu ý tưởng và họ chỉ muốn mượn “tai tiếng” của tòa nhà Sathorn Unique để kéo người xem đến với phim nhằm thỏa mãn sự tò mò là chính. Chưa kể có một số phân đoạn mang cảm giác dài dòng không cần thiết, tuy không nhiều.
Nối tiếp vào thời điểm hiện tại của phim, tôi khá ấn tượng với nhân vật Boum khi lớn (Numthip Jongrachatawiboon), lúc này đã là một doanh nhân thành đạt. Gọi là ấn tượng cũng không hẳn đúng, nhưng Numthip diễn xuất rất khá, từng ánh mắt hay biểu cảm trên gương mặt đều rất đúng với tâm trạng của nhân vật, tạo cảm giác đang sống trong vai diễn thật sự. Được biết Numthip đang là diễn viên hạng A ở Thái Lan nên có lẽ khả năng diễn xuất của cô khá tốt cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vai diễn khác cũng có thể nói là khá, thì thuộc về vai Bell (Apichaya Thongkham), nhưng cũng chỉ trong một số biểu cảm và phân đoạn. Vai này tuy cũng còn khá trẻ nhưng khá khác biệt với Boun khi lúc nhỏ, suy nghĩ chín chắn hơn và khá dễ thương khi nhoẻn miệng cười. Diễn xuất của Apichaya khá tự nhiên và ít bị “đơ”. Còn lại các vai phụ thì có thể tạm nói là tròn vai vì thời lượng xuất hiện cũng không nhiều, và cũng không có tình tiết gì liên quan đến họ mấy để thể hiện vai diễn.
Và như thường lệ, nếu bạn thích thể loại kinh dị “lúc thăng lúc trầm” thì The Promise cũng đáng để tốn tiền vé đấy. Còn nếu mong muốn loại “năng đô” hơn thì rất tiếc phim chưa thể đáp ứng được. Tuy nhà làm phim cũng có chút trò hù dọa hiếm thấy trong các phim khác, nhưng đáng tiếc nó cũng không có điểm nhấn nào cả. The Promise chỉ ở mức độ căng thẳng, hồi hộp, pha lẫn một ít cảnh hù dọa người xem “yếu tim” mà thôi.
Xem thêm đánh giá các phim khác.