Suburbicon là tác phẩm điển ảnh mới nhất do George Clooney làm đạo diễn, đáng tiếc là phim chẳng hề đáng xem chút nào. Phim ra rạp tại Việt Nam với tựa Bí ẩn vùng ngoại ô.
Nếu bạn từng yêu thích Matt Damon trong loạt phim The Bourne thì có lẽ Suburbicon sẽ mang lại nỗi thất vọng to lớn. Nhưng đó không phải là lỗi của Matt. Kỳ thực Suburbicon là một phim khá độc đáo về câu chuyện kể, vậy mà phim vẫn không thể tạo được sự hấp dẫn cho người xem bên cạnh tông điệu và bối cảnh khá “lạ”.
Suburbicon mở đầu bằng những lời giới thiệu mỹ miều về cuộc sống thiên đường ở thị trấn này. Và nó cũng thật sự là thiên đường với cư dân ở đây cho đến khi một gia đình hàng xóm mới bất ngờ dọn đến. Sự “lạc tông” của những người hàng xóm nhà Mayer khiến cư dân ở đây bỗng dưng nổi giận và cảm thấy như bị xúc phạm. Thế là đủ chuyện xảy ra ở nơi vốn từng một thời rất bình yên này, đặc biệt là nhà Lodge, những nhân vật chính của bộ phim.
Mang tiếng là phim hình sự, nhưng cái cách mà nhà làm phim xây dựng khiến bạn có đôi chút cảm giác rờn rợn. Thậm chí, phải đến khoảng 2/3 phim thì Suburbicon mới quay về với cái chất hình sự của nó. Nội dung phim nếu nhìn tổng quan thì không mới, nhưng cách xây dựng khá lạ thường, khiến người xem luôn mang những khúc mắc mà không có câu trả lời. Đáng tiếc kịch bản phim chỉ làm tốt điều này khoảng nửa đầu phim và nội dung bắt đầu “lảm nhảm” vào nửa sau phim.
Matt Damon vào vai Gardner Lodge, một người đàn ông của gia đình sống cùng vợ và một đứa con trai. Tai họa bất ngờ ập đến khiến anh bị mất vợ. Thế nhưng sau đó nhiều điều kỳ lạ xảy ra khiến đứa con cảm thấy khó hiểu. Mà thậm chí khán giả cũng không biết được chuyện gì cho đến khi một vài sự kiện được mở ra vào giữa phim. Lúc này thì mọi chuyện lại gần như có thể đoán được, thậm chí đến cả kết thúc. Điều này khá là đáng tiếc vì vai diễn của Matt Damon khá ấn tượng. Vốn không còn trẻ trung để tham gia những cảnh phim hành động nên sự thay đổi phong cách diễn quen thuộc của Matt có khiến tôi đôi chút ngạc nhiên. Tuy nhiên, diễn xuất của Matt vẫn có chút cảm giác hơi gượng ép trong một số phân đoạn khi anh vẫn thể hiện kiểu lạnh lùng của sát thủ Jason Bourne hơn là một người đàn ông của gia đình.
Vai nữ chính được giao cho Julianne Moore, nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar danh giá. Thế nên không có gì lạ khi bà đóng quá đạt dù nhập vai cả hai nhân vật Rose và Margaret. Thần thái của các nhân vật quá tuyệt vời, nhất là những biểu cảm thể hiện sự ngọt ngào giả tạo hay hoảng hốt khi biết mình đã bị đối phương lừa một vố hố nặng. Cái kiểu ngọt ngào giả tạo của nhân vật thậm chí khiến tôi cảm thấy hơi rùng mình mà không rõ lý do vì sao. Bản thân Julianne dường như là nhân vật hoàn hảo cho vai diễn, thế mà dường như vì thiếu một nửa thành công còn lại của bộ phim là kịch bản, nên những gì mà Suburbicon mang đến cho người xem càng về sau càng đáng thất vọng.
Cái thị trấn Suburbicon rất kỳ lạ. Những con người ở đây luôn khiến bạn cảm thấy “nổi da gà” trước những thái độ ngọt ngào và quan tâm một cách thái quá. Nhìn cách mà những người dân ở đây luôn “thảo mai” với nhau trước mọi câu chuyện, thế nhưng thái độ quay ngoắt 180 độ của họ với gia đình hàng xóm mới có thể khiến bạn kinh ngạc. Chắc chắn ở ngoài đời bạn không ít thì nhiều đã gặp những con người như thế, nhưng nếu đó là tính cách của toàn bộ cư dân một thị trấn thì nó có hơi “quá liều”. Ban đầu thái độ của những con người này khiến tôi còn cảm thấy chút lạ lẫm vì sự ngọt ngào quá độ. Nhưng nhà làm phim dường như cố ý xây dựng như thế để khiến người xem đi vào “mê hồn trận”, không biết rõ câu chuyện nào là thật, và manh mối nào là giả.
Một trong những điểm khiến tôi cảm thấy thú vị nhất là tình tiết diễn ra song hành giữa hai gia đình Lodge và Mayer. Có thể đây là một cách dựng phim cố ý, vì những gì xảy ra với nhà Mayer đều tăng dần mức độ “ác liệt” đến đỉnh điểm ở cuối phim. Trong khi đó, nhà Lodge càng lúc càng phải đối mặt với những vấn đề của gia đình họ theo diễn biến xảy ra theo hướng càng lúc càng xấu đi. Và đây là lúc phim bắt đầu cũng đẩy những tình tiết ra theo một cách không mong đợi. Nó không chỉ quá dễ đoán ngay từ giữa phim rồi, mà thậm chí những khúc mắc của người xem gần như đã không còn gì để giữ họ tò mò theo dõi nữa. Đây không những là thời điểm mà tôi nghĩ Suburbicon nên đẩy nhanh tiết tấu để kết thúc câu chuyện, thì nhà làm phim lại cố gắng kéo dài một cách từ tốn không cần thiết.
Đáng nói nhất là một số phân đoạn thể hiện sự “thay lòng đổi dạ” của các nhân vật phụ cũng khiến tôi cảm thấy khó hiểu và mù mờ. Lẽ ra những phần này cần được giải thích rõ ràng thì lại được dàn dựng lướt lướt cho qua, khiến tôi cảm thấy diễn biến thiếu thuyết phục. Kết thúc phim cũng vậy, tuy ở một số khía cạnh đều mang cảm giác hợp lý, vì đều khá tương xứng với những gì mà các nhân vật đã gây nên, nhưng đồng thời cũng khá khó hiểu khi đưa ra thông điệp không rõ ràng. Thậm chí bạn cũng sẽ thấy cái thông điệp mà nhà làm phim đưa vào phút cuối nó khá vô duyên khi không được hậu thuẫn bởi những gì xảy ra trong diễn biến phim. Kết thúc của Suburbicon khiến tôi cảm thấy bực mình vì đã phí thời gian cho phim.
Sau cuối, nếu không muốn phí 104 phút cuộc đời thì có lẽ bạn không nên đi xem Suburbicon làm gì. Phim tuy đưa ra được một số thông điệp khá hay nhưng cách xây dựng lại không làm rõ được những vấn đề này. Một khi bạn muốn đưa ra những thông điệp to tát mà lại không thể hiện mạnh mẽ và rõ ràng để khán giả nhận thức được điều đó thì đấy thật sự là một thất bại.