Sau khi đọc những lời khen từ báo chí nước ngoài về Spider-man: Homecoming, tôi quyết định đi xem phim ngay khi vừa được công chiếu.
Với hàng loạt phim bom tấn đáng thất vọng thời gian gần đây, thật sự tôi không kỳ vọng nhiều lắm về chàng nhện do Tom Holland thủ vai. Thế nhưng Homecoming lại có nét gì đó lạ thường với nhiều phim siêu anh hùng khác. Phim mở đầu với câu chuyện có lẽ là nối tiếp sau Avengers: Age of Ultron. Hẳn bạn còn nhớ cuộc chiến với Ultron hoành tráng như thế nào, và những hậu quả nó để lại cũng kinh khủng không kém.
Mở đầu Spider-man: Homecoming, một nhóm người đã tìm cách khai thác được thứ năng lượng “ngoại lai” của Ultron và dùng nó cho mục đích không tốt. Từ đó đủ thứ chuyện lộn xộn đã xảy ra khi Peter Parker vô tình phát hiện được vụ việc và theo đuổi đám người này đến cùng, bất chấp sự phản đối của người sắt Tony Stark (Robert Downey Jr.).
Nếu đã từng xem các phim người nhện khác trước đây với nhân vật chính do Tobey Maguire hay Andrew Garfield, có thể bạn sẽ hơi hẫng với chàng nhện lóc chóc của Tom Holland. Trong Homecoming, Peter Parker (Tom Holland) chỉ là cậu nhóc 15 tuổi, đang học trung học phổ thông. Tuổi mới lớn vẫn còn lo ăn lo ngủ và lo học, nhưng có vẻ người nhện đã phải gánh vác an nguy của thế giới trên đôi vai, một điều hơi quá sức.
Chính điều này khiến tôi phải khen cho diễn xuất của Tom Holland khi anh chàng này đã 21 tuổi. Vậy mà nhân vật người nhện vẫn mang đến cho tôi cảm giác đó là đứa trẻ mới lớn hơn là một người trưởng thành. Ở góc nhìn “trẻ con” đó, nhân vật Peter Parker vẫn luôn xem mọi thứ rất nghiêm túc, cố sức thể hiện cho Tony Stark thấy sự hữu dụng của mình. Thật đáng tiếc, Peter Parker ngoài đời trong phim thật sự khá vụng về, trẻ con, nhưng bên trong thật sự là một cậu bé ngoan không biết làm sao để thể hiện mình.
Mạch phim được xây dựng khá tốt. Có khá nhiều tình huống dẫn dắt đến những hậu quả khác nhau để tạo kịch tính cho phim. Với sáu biên kịch, những tưởng phim sẽ thành một mớ hỗn loạn như The Mummy nhưng Spider-man: Homecoming làm quá tốt phần này. Tuy nhiên vẫn không tránh khỏi cảm giác phim có hơi dài dòng không cần thiết. Phim khắc họa khá tốt sự trưởng thành của nhân vật người nhện. Tôi cảm nhận được Peter Parker từ một cậu nhóc chỉ muốn thể muốn thể hiện mình, trở thành một cậu trẻ biết rõ điều gì nên và tốt nhất như thế nào.
Bên cạnh đó, một nhân vật khác mà tôi khá thích là Ned (Jacob Batalon), chàng mập bạn thân của Peter Parker. Thật ra ban đầu tôi không thích nhân vật này lắm. Cậu nhóc này tính còn trẻ con hơn cả Peter Parker nhưng lại hỗ trợ bạn hết mình. Mỗi tội thích gây ấn tượng với bọn con gái cùng tuổi, đâm ra đôi lúc hơi phiền phức. Nhưng được cái thấy bạn cần sự trợ giúp, sẵn sàng chịu tiếng xấu để hỗ trợ bạn. Đoạn này khiến cả rạp cười rần rần, thật sự hài không thể tưởng dù chỉ là câu nói nghe có vẻ rất đơn giản.
Dàn diễn viên còn lại không có nhiều đất diễn lắm. Mà thật sự họ cũng chỉ là những vai hỗ trợ cho Peter Parker và người nhện. Và tất cả đều làm rất tốt vai trò của mình. Duy chỉ có vai phản diện do Michael Keaton thủ vai khiến tôi bất ngờ khi mạch phim đột ngột rẽ hướng. Tuy nhiên vai này cũng không có nhiều đất diễn. Thậm chí phần lớn cảnh quay cũng đều khá tối, khó thể thấy rõ mà nhân vật còn mặc bộ giáp che kín người.
Một điều tôi thấy khó chịu cũng chính những cảnh quay tối. Không rõ do máy chiếu trong rạp không đủ sáng, hay do ý đồ của đạo diễn mà nhiều cảnh gần như không thể thấy diễn biến trên màn hình. Không chỉ vậy, nhiều đoạn chiến đấu trong bóng tối, tôi chỉ thấy ánh sáng lóa lên chứ không thể xác định được rõ chuyện gì gì đang xảy ra. Nhưng ở mặt ngược lại, kỹ xảo phim được xây dựng khá tốt. Tuy không có nhiều cảnh dùng hiệu ứng vi tính hoành tráng như Age of Ultron, nhưng cũng ở mức tiêu chuẩn cao quen thuộc của dòng phim Avengers từ trước đến nay.
Sau cuối, Spider-man: Homecoming vẫn chỉ là câu chuyện về một người nhện “con nít” đang học làm người lớn. Và khi người xem chứng kiến cảnh Peter Parker đã trưởng thành thế nào, thì đó là lúc phim kết thúc. Giờ ngồi nhớ lại, tôi bỗng thấy thích cảnh Peter Parker háo hức chuẩn bị cho lễ hội khiêu vũ cùng cô bạn mà cậu rất thích. Dù cố gánh trên vai an nguy của thế giới, của những người xung quanh thế nào, Peter vẫn chỉ là một cậu nhóc mới lớn đang cố gắng đối phó với những diễn biến tâm sinh lý phức tạp của mình. Đơn giản vậy thôi.
Ở khía cạnh người xem, có thể bạn sẽ thấy hơi hẫng với tính cách trẻ con lóc chóc của người nhện mới. Điều này sẽ càng cảm nhận rõ nét hơn nếu bạn từng yêu thích phiên bản phim người nhện cũ của Tobey hay Andrew. Mặc dù nhận nhiều lời khen từ giới chuyên môn quốc tế, kịch bản cũng khá, nhưng phải nói thật lòng tôi không thích chàng người nhện mới cho lắm. Diễn xuất của Tom Holland không có gì để chê, nhưng thật khó để giải thích tại sao bạn không thích một nhân vật nào đó. Tôi không phải là người duy nhất không thích chàng người nhện mới. Có khoảng 4-5 khán giả khác đã bỏ về giữa chừng, dù xuất chiếu kết thúc không hề quá trễ.
Tôi chỉ có thể nói rằng, nếu bạn thích xem một người nhện mới mẻ, trẻ con hơn so với những phim cũ, thì Spider-man: Homecoming khá phù hợp. Còn nếu bạn mong đợi một chàng người nhện “người lớn” như phiên bản của Tobey Maguire hay Andrew Garfield, có lẽ phim không dành cho bạn rồi. Nếu bạn thuộc nhóm đầu, đừng quên chịu khó ngồi lại xem thêm một đoạn after-credit nhé. Chỉ xem một đoạn đó thôi, rồi sau đó bạn có thể về khi màn hình chạy credits toàn chữ trên nền đen lên. Thực ra cuối credits còn có một đoạn nữa nhưng nó để xỏ ngọt người xem, không cần ngồi đợi đến phút cuối làm gì.