Đánh giá phim Giải mã mê cung: Lối thoát tử thần (Maze Runner: The Death Cure)

Đăng bởi: Ngày: 30/01/2018

Maze Runner: The Death Cure là phần cuối cùng trong series phim chuyển thể từ bộ tiểu thuyết The Maze Runner của tác giả James Dashner. Phim ra rạp với tựa Giải mã mê cung: Lối thoát tử thần và được phân loại C16.

Phim có thể gây khó hiểu với những ai chưa từng xem các phần trước của series, nhưng vẫn quyết định đi xem vì lý do gì đó, nên tôi sẽ tóm tắt đôi chút nội dung các phần trước. Nếu bạn đã coi hai phần trước thì có thể bỏ qua phần này.

Câu chuyện của nó bắt đầu ở Glade (trong phim dịch là Trảng Cỏ), một nhóm các thanh niên được đưa đến và giam lỏng ở đây với bốn bề là những bức tường cao sừng sững. Muốn trốn thoát mọi người phải giải mã được mê cung với những sinh vật dị hình Griever nguy hiểm. Một nhân vật mới được đưa đến Glade là Thomas đã tìm được cách giải và đưa mọi người trốn thoát. Sau đó, cả nhóm phát hiện họ chỉ là một cuộc thử nghiệm để tìm ra thuốc giải cho dịch bệnh gây ra bởi virus Flare (Hỏa khuẩn), đang ngày càng đẩy loài người vào diệt vong sau một trận bão mặt trời khủng khiếp. Rồi mọi người được tổ chức WCKD cứu thoát và đưa về căn cứ, thế nhưng vô tình Thomas lại phát hiện ra tổ chức này không hề tốt đẹp nên cả nhóm tìm cách trốn thoát và bị truy lùng. Sau cuối, nhóm của Thomas bị một nhân vật phản bội và một số người đã bị WCKD bắt lại. Từ đây, Thomas và các bạn còn lại lên kế hoạch quyết tâm giải cứu những người bị WCKD bắt mất.

Maze Runner: The Death Cure screencap

Nếu phải có gì để nói về hai phần phim đầu, thì theo tôi là nó khá buồn ngủ và thật sự không hấp dẫn. Đáng chê nhất là phần hai The Scorch Trials (Thử nghiệm đất cháy) có nội dung khá nhàm chán và không gắn kết chặt chẽ với phần đầu của phim. Không biết có phải nhận ra điều đó không mà phần ba Maze Runner: The Death Cure mở đầu rất hào hứng, gợi nhớ đến những phân đoạn đậm chất hành động của series phim Fast and Furious và mang đến cảm giác giải trí thú vị hơn những phần trước. Tuy nhiên, phim vẫn không tránh khỏi lối mòn của các phần trước đây là nội dung khá dễ đoán và chỉ “huy hoàng” ở đầu phim rồi “vụt tắt” dần đến cuối phim.

Maze Runner: The Death Cure screencap

Thậm chí, nhiều tình tiết trong phim diễn ra khá khiên cưỡng, nhất là những đoạn bắn súng lộn xộn nhưng toàn bắn đi đâu chứ chẳng trúng mục tiêu cần trúng. Thấy rõ nhất là ngay từ đầu phim, có không dưới 10 quả tên lửa nã liên tục thành một chùm nhưng tất cả đều chỉ lao xuống cháy đất sa mạc chứ không hề trúng đối tượng. Những phân đoạn khác cũng không khá hơn, giữa bao làn đạn nhưng các nhân vật không bao giờ trúng đạn trừ khi kịch bản yêu cầu như vậy để tạo diễn biến gì đó về sau, đến mức cảnh một số nhân vật gục ngã cũng khiến tôi cảm thấy nó vô lý “không thể tin được”. Có một số tình tiết diễn ra khiến tôi cũng chẳng hiểu sự tình thế nào, chẳng hạn như lúc giải cứu Minho (Ki Hong Lee) ở đầu phim, không biết có bị kiểm duyệt cắt mất chỗ nào không.

Maze Runner: The Death Cure screencap

Kém nhất phải nói đến diễn xuất của Dylan O’Brien trong vai Thomas. Anh chàng này xuất thân chỉ là diễn viên tay ngang nên chưa qua trường lớp diễn xuất nào, có lẽ vì vậy mà chỉ ở mức tạm chấp nhận. Công bằng mà nói, nếu so với những phần phim trước thì diễn xuất của Dylan trong The Death Cure có khá hơn, nhưng vẫn còn khá kém so với các diễn viên còn lại. Hầu như nhân vật Thomas không có biểu cảm gì đáng ghi nhận trong những cảnh quay, luôn có chung một nét mặt cứng đơ khó tả. Các vai diễn khác tuy có khá hơn Dylan nhiều nhưng cũng chủ yếu ở mức tròn vai là chính, chứ không gây được ấn tượng gì. Một số vai diễn ấn tượng thì lại có quá ít đất diễn, chẳng hạn như bà Patricia Clarkson trong vai Ava Paige hay nhân vật Janson của Aidan Gillen.

Maze Runner: The Death Cure screencap

Dù vậy, ở khía cạnh giải trí thì Maze Runner: The Death Cure vẫn là một phim khá ổn. Tình tiết phim vẫn khá đủ “nhiệt”, khiến người xem liên tục theo dõi trên màn hình để bắt kịp nội dung. Tuy nhiên, phim vẫn vướng phải đôi chỗ nội dung dông dài không cần thiết, một số cảnh buồn như tìm cách kéo cảm xúc của người xem xuống, nhưng sau đó lại không có cảnh để kéo cảm xúc lên lại. Kết thúc phim có thể hơi kém duyên và không thật sự “happy ending” để khiến tôi cảm thấy thỏa mãn, nhất là khi xem xét phim ở khía cạnh giải trí. Nếu bạn dễ tính hoặc yêu thích bộ tiểu thuyết gốc thì phim vẫn khá đáng xem dù chỉ ở mặt giải trí đơn thuần. Nhưng nếu khó tính thì tốt nhất không nên đi xem làm gì, vì thật ra bạn cũng chẳng mất mát gì khi làm vậy.