Ghost House có màn mở đầu đầy hấp dẫn nhưng sau cuối lại dẫn đến kết thúc khá thất vọng.
Ở vùng quê Thái Lan, người dân vẫn truyền nhau một câu chuyện về một cô gái người Nhật bị anh chồng Thái lừa dối. Sau khi đốt nhà thiêu sống đôi gian phu dâm phụ bất thành, cô bị ngọn lửa thiêu sống và chết đi, mang theo mối hận thù trong lòng. Người dân ở đây gọi đó là Watabe. Và đó là phần câu chuyện làm nền mà bạn sẽ được xem diễn biến trong Ghost House.
Có lẽ sau khi đã khiến khán giả bội thực trong nhiều phim kinh dị na ná nhau cùng mô típ quen thuộc, các nhà làm phim phương Tây đã chuyển “địa điểm kinh dị” sang lấy bối cảnh tại Thái Lan. Ghost House hay tựa tiếng Việt là Ngôi nhà ma ám là câu chuyện về cặp đôi đi du lịch đến xứ sở chùa vàng, nhưng vô tình bị kẻ xấu lừa và vướng vào một linh hồn hận thù hung dữ, muốn chiếm lấy cơ thể người sống để cư ngụ trên thế gian.
Mở đầu phim, Ghost House đã khá ấn tượng khi trình diễn màn ma rượt người trên phố phường Thái Lan. Nhưng theo tôi thì hóa trang của vai ác không thật sự ấn tượng hay gây sợ hãi lắm trong một số phân đoạn. Có thể là do khâu ánh sáng không được thiết lập tốt, nên đôi chỗ có thể khiến bạn cảm thấy Watabe hơi giả tạo. Thậm chí không ít lần tôi nhận thấy cử động của nhân vật này tạo cảm giác rất khó diễn tả, giống như con rối hoặc được chụp nhiều tấm hình rồi ghép lại thành đoạn phim chuyển động vậy.
Đó là chưa nói, ngay cả những khâu quen thuộc là hù dọa người xem, Ghost House cũng không có nhiều. Chỉ có điều, phim biết tiết chế những cảnh này hợp lý, rải đều ra khắp thời lượng phim chứ không liên tục dọa rồi nghỉ một thời gian dài sau đó như trường hợp của Lời nguyền gia tộc. Dù vậy, tính kỹ thì số lần hù dọa này khá ít, nếu bạn muốn xem phim để tìm cảm giác giật thót thường xuyên thì chắc chắn đây không phải là ứng cử viên phù hợp.
Phim kinh dị thường không có nhiều nhân vật, và Ghost House cũng vậy. Cặp đôi Jim (James Landry Hébert) và Julie (Scout Taylor-Compton) vào vai khá tốt, dù thật sự không có gì nhiều để họ phải diễn. Scout Taylor có vẻ nhỉnh hơn James Landry một chút vì đất diễn của cô nhiều hơn. Ngoài các cảnh hỗ trợ Watabe hù dọa người xem, nhân vật Julie có những khoảnh khắc bị ma ám và thể hiện trạng thái “thần hồn nát thần tính” của nhân vật khá tốt, tạo cảm giác nhân vật sợ thật sự. Chỉ tội cho James Landry khi anh phải vào đóng rất nhiều cảnh bế Scout Taylor trên tay đi từ nơi này tới nơi khác.
Nếu hai nhân vật chính chỉ đóng tròn vai thì tôi lại thấy một nhân vật phụ khác là Gogo (Michael S. New) thú vị hơn. Michael không diễn xuất sắc nhưng nhân vật này ít ra có cá tính hơn hẳn hai nhân vật chính. Tuy vậy với xã hội ngày càng nhiều cái ác phủ vây, việc nhân vật này giúp đỡ hai vị khách của mình một cách thái quá, tạo cảm giác hơi kịch. Có thể bạn sẽ nghĩ rằng đó chỉ là vì vấn đề mưu sinh, nhưng ở góc nhìn của tôi, có vẻ như nó đã vượt quá chuyện mưu sinh khi về sau mọi thứ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Chưa kể, nhân vật Gogo cũng giống như vai trò người làm thuê với hai vị khách hàng của mình mà thôi.
Nhưng đó có lẽ không phải vấn đề của Gogo. Vấn đề chính của phim tôi nghĩ nằm ở cách xây dựng nội dung và mạch phim dẫn dắt người xem. Cốt truyện khá yếu và có nhiều lỗ hổng phi lý. Nếu những phim kinh dị khác, có thể bạn vừa xem vừa sợ, không biết khi nào những trò hù dọa của phim sẽ nhảy bổ vào “con tim yếu đuối” của bạn, thì Ghost House không được vậy. Phim đưa vào những tình tiết khá phi lý mà tôi nghĩ nó không thực tế, đến mức bạn sẽ có cảm giác vừa coi vừa bực vì cách ứng xử của nhân vật đã dẫn đến diễn biến trong phim.
Ở một khía cạnh khác, tôi cũng có cảm giác như phim muốn đề cập đến đề tài cú sốc văn hóa khi người ta từ nước này sang một nước khác. Họ không hiểu được những vấn đề văn hóa, tâm linh của một dân tộc khác và làm những điều không nên làm rồi chuốc lấy hậu quả. Nhưng nếu như vậy thì nội dung phim có vẻ sai lệch quá nhiều. Điều đọng lại nhiều nhất trong tôi có lẽ là tình cảm của Jim dành cho Julie khi tất bật tìm mọi cách để “chạy chữa” cho vị hôn thê, bất chấp cái giá phải trả được cảnh báo là rất đắt. Nhưng Jim là một người tốt, và anh không đáng phải trả cái giá như vậy chút nào. Cảm giác khó chịu này cũng giống như lúc tôi từng chơi game Heavy Rain trước đây và nhân vật cũng vướng vào một tình huống gần tương tự.
Một điều cũng đáng nói khác chính là mạch phim. Ghost House có nhiều đoạn “dài dòng” khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi xem. Nhất là những bài nhạc Thái trong phim làm tôi khá nhức đầu. Không rõ đây có phải là dụng ý của nhà làm phim không, nhưng khi mang cảm giác mệt mỏi vì nhịp độ của phim, bạn sẽ thường “sơ hở” trong việc “phòng thủ”. Đây chính là những khoảnh khắc vàng để Ghost House giở những trò “giật mình chút chơi”, và dù không nhiều nhưng nó khá hiệu quả. Ngoài ra, ở một khía cạnh nào đó, tôi có cảm giác phim mang chút hơi hướng mê tín và lại không có những phân đoạn gây hài hước tạo chút gia vị như thường thấy. Cả rạp tôi xem không nghe tiếng ai cười lần nào trong suốt thời lượng phim.
Sau cuối, Ghost House trong cảm nhận của tôi là một bộ phim thất bại. Các yếu tố kinh dị có thể khiến bạn giật mình đôi lúc, nhưng không đủ để cứu vớt lại những tình tiết thiếu kịch tính của phim. Tạo hình của vai ác cũng không tạo được sự sợ hãi cho người xem, mà chỉ làm được việc hù dọa đôi chỗ khi vận dụng đồng thời hình ảnh và âm thanh đúng lúc. Phim không lạm dụng những yếu tố này để hù dọa người xem là một điều rất đáng khen. Nếu thích thể loại kinh dị nhẹ nhàng một chút thì Ghost House có thể là một ý tưởng không tồi, nhưng có thể khiến bạn thất vọng vì kết thúc phim không thỏa mãn.
Xem thêm đánh giá các phim khác.