Vừa được khởi chiếu tại các rạp trên toàn quốc vào cuối tuần, Em Trai Tôi Là Găng Tơ (tựa gốc: Brothers In Heaven) thu hút khá nhiều người xem Việt Nam không chỉ vì hai diễn viên chính điển trai mà còn vì nội dung tréo ngoe cuốn hút.
Câu chuyện bắt đầu tại thành phố Busan nhiều năm về trước, hai anh em sinh đôi Teaju (Jo Han-sun) và Taesung (Sung Hoon) sinh sống và lớn lên tại một cô nhi viện nhỏ sau tai nạn của cha mẹ. Với tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, một người điềm đạm sống đầy nỗ lực, một người lại thích đánh nhau và phó mặc cho cuộc sống đẩy đưa… mâu thuẫn càng ngày càng phát triển để rồi kết thúc bằng một lời thề sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa. Nhiều năm trôi qua, người anh trai trở thành cảnh sát trẻ với tương lai đầy triển vọng, còn một người trở thành găng tơ khét tiếng trong vùng. Họ bất ngờ đụng độ nhau vì những vụ án trộm cổ vật quốc gia đang diễn ra rầm rộ. Sự gặp lại định mệnh này rồi sẽ diễn biến như thế nào khi cả hai đứng ở hai đầu chiến tuyến, và có thể sẽ phải một mất một còn? Và bi kịch không chỉ dừng ở đó, khi mà cả hai anh em cùng yêu Chanmi (Yoon So-yi), cô gái đã lớn lên cùng với họ tại cô nhi viện.
Những câu chuyện éo le về hai anh em ruột hay hai người thân trong gia đình, mỗi người chọn một con đường đi khác nhau dẫn đến những cuộc tranh chấp sống còn là mô tuýp khá phổ biến cho các bộ phim hành động – hình sự. Nhưng sự diễn tiến và kết thúc như thế nào chính là điểm sẽ tạo nên sự khác biệt giữa những bộ phim đó.
Bắt đầu bằng những xung đột ngày càng lớn dần, từ hai anh em sinh đôi cùng lớn lên bên cạnh nhau, Taeju và Taesung cảm thấy việc phải nghĩ đến đối phương hoặc gặp lại nhau thôi đã đủ mệt mỏi. Những bí mật từ từ được hé mở, đáng tiếc nó lại không thể làm vơi bớt nỗi đau trong lòng của từng người, mà còn khiến những bi kịch tiếp tục chồng chất lên nhau. Có lẽ đây là một bộ phim điển hình cho cái gọi là “đời không như mơ”, không phải bạn cứ cố gắng thì mọi việc sẽ từ từ trở nên tốt đẹp, không phải cứ có niềm tin thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Đáng tiếc, mặc dù bộ phim với nội dung éo le khá dễ khai thác, kịch bản đầy lỗ hổng cùng với đạo diễn yếu tay đã lôi Em Trai Tôi Là Găng Tơ xuống bờ vực thẳm. Ngoại trừ câu chuyện éo le của hai anh em cùng với tình yêu tay ba đầy bi kịch, bộ phim chẳng thể đọng lại gì ngoài sự dông dài và cái kết vừa không có hậu vừa cực kì khó hiểu.
Vì sự dài dòng và lủng củng của bộ phim, dẫn đến người xem không cảm nhận được mấy về những điều mà nội dung muốn truyền tải. Tình anh em giữa Taeju và Taesung cứ xuất hiện quanh quẩn xuyên suốt bộ phim, nhưng rồi cũng không đi đến đâu vì chưa kịp đến cao trào lại bị ngắt quãng, liên tục hết lần này đến lần khác. Tình yêu âm thầm nhưng mãnh liệt của hai anh em dành cho Chanmi cũng lỡ làng vì sự tréo ngoe của câu chuyện. Khi bộ phim khép lại, người viết tự hỏi vậy cuối cùng bộ phim muốn truyền tải điều gì?
Có lẽ Em Trai Tôi là Găng Tơ đã cố gắng phản ánh một thực trạng xã hội hiện nay về định kiến của xã hội lên mỗi người chúng ta, ai cũng tự cho mình được quyền đánh giá cuộc sống người khác. Tuy nhiên, định kiến của xã hội có lẽ không quan trọng bằng những suy nghĩ hay định kiến của bạn dành cho chính bản thân mình. Như Taesung, chính sự cố chấp và mặc cảm tội lỗi đã khiến anh từ từ buông lơi bản thân, chấp nhận để cuộc đời bị cuốn theo dòng xoáy nghiệt ngã, chỉ để cho mọi người thấy rằng “tôi đúng là như những gì mọi người nói”.
Thật sự người viết cảm thấy rất đáng tiếc cho diễn xuất của hai nam chính Jo Han-sun và Sung Hoon. Diễn xuất của họ thật sự rất tốt, nhưng một con chim không làm nên mùa xuân (ở đây là hai vẫn không thấy mùa xuân đâu :D), cả hai đã không thể gánh nổi sự bi kịch và chán chường của cả bộ phim.
Jo Han-sun với gương mặt điển trai hiền lành, lẽ dĩ nhiên sẽ không quá khó để anh có thể lột tả một Taeju hiền hòa, chính trực, mơ ước được trở thành cảnh sát để nối nghiệp cha mẹ. Còn Sung Hoon mặc dù trước đây đều đóng khung trong những vai diễn công tử đẹp trai giàu có phong độ, nhân vật Taesung với tâm lí phức tạp rối rắm của anh đã thực sự chinh phục được người xem. Mặc dù tính tình hung hăng ưa dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, Taesung thật ra bản chất là một người yếu lòng, không đủ bản lĩnh để vượt qua những bi kịch của bản thân để rồi tự mình sa vào con đường không có lối quay đầu. Tất cả những rối rắm, những giằn xé nội tâm của cả hai nhân vật đều được Jo Han-sun và Sung Hoon thể hiện rất tốt qua từng ánh mắt, từng sự phân vân khi đưa ra một quyết định nào đó.
Vai nữ chính Chanmi của Yoon So-yi và các tuyến nhân vật phụ là một sự thất vọng nặng nề. Dù đóng vai trò khá quan trọng trong câu chuyện, nhưng Yoon So-yi không có gì ngoài diễn xuất cứng đờ, gương mặt buồn bã từ phân đoạn này sang phân đoạn khác, khiến người xem cảm thấy không hiểu được tại sao hai anh em lại yêu cô gái này từ bé đến lớn. Các vai phụ còn lại thì đều cường điệu quá lố khiến mọi thứ trở nên khá miễn cưỡng và gượng gạo.
Một điểm gây khó chịu khác chính là phần nhạc nền của bộ phim. Đa số đều là những bản nhạc rất hay, rất truyền cảm, mang lại hiệu ứng cảm xúc cho những phân cảnh trong phim, thế nhưng không hiểu tại sao khi chuyển cảnh lại cắt nhạc một cách rất đột ngột và thô thiển. Ngay cả bản nhạc ending cũng chẳng hề ăn nhập gì đến màu sắc chung của cả bộ phim.
Em Trai Tôi Là Găng Tơ đã hứa hẹn một bộ phim có nội dung, có chiều sâu. Thế nhưng người viết chỉ cảm thấy mình đã mất hai giờ đồng hồ cho một chuỗi những bi kịch không có lối thoát. Bô phim có thể không quá dở, nhưng thật sự là một nỗi thất vọng lớn dành cho những người đã trông đợi.