Slave Zero là tựa game mang đến chất hành động người máy hấp dẫn nếu bạn không quan tâm lắm đến cốt truyện.
Với thời điểm ra mắt vào cuối những năm 90, Slave Zero mang nhiều xu hướng thiết kế game quen thuộc ở thời kỳ này. Trò chơi mang đậm chất hành động chiến đấu người máy hết sức hấp dẫn, nhưng có thể khiến những ai quan tâm đến cốt truyện hay phải nhắm mắt cho qua. Kỳ thực, đây không phải là một lựa chọn thiết kế tồi mà ngược lại, nó thỏa mãn nhu cầu trải nghiệm của hầu hết người chơi mong muốn ở thời điểm phát hành. Đó là giai đoạn mà công thức cho cho thể loại game hành động chỉ cần hấp dẫn, thu hút và đôi khi không cần phải suy nghĩ nhiều. Và Slave Zero đã làm rất tốt công thức này.
Slave Zero không phải không có một cốt truyện tử tế, vấn đề ở chỗ bạn sẽ không quan tâm nhiều đến nội dung đậm chất khoa học viễn tưởng đó. Bối cảnh của trò chơi diễn ra vào khoảng 500 năm sau trong thời điểm tương lai, tại một thành phố hiện đại và rộng lớn do một tên độc tài nắm quyền điều hành. Slave Zero là một người máy khổng lồ cao gần 20 mét do một nhóm phiến quân đánh cắp được từ chính quyền với mục đích lật đổ tên độc tài đang cai trị tại đây. Và đó cũng là nhiệm vụ chính của người chơi: điều khiển Slave Zero tiêu diệt những người máy khác. Kỳ thực, nội dung của Slave Zero không có gì hấp dẫn.
Lối chơi của Slave Zero mang nặng tính hành động người máy chiến đấu. Nó khá “nuột” và thật sự hấp dẫn trong trải nghiệm. Nếu xem xét một cách cẩn thận, bạn có thể ví trò chơi giống như một phiên bản “cổ đại” của Front Mission Evolved vậy. Trò chơi khá ngắn, chỉ có khoảng 15 màn chơi, mỗi màn được chia thành hai hoặc ba khu vực nhỏ. Tuy nhiên, thiết kế màn chơi không có gì nổi bật, phần lớn đều trông na ná nhau. Các tòa nhà cũng vậy, dù đều được dựng hình như mô hình thu nhỏ, giống như phong cách chụp ảnh miniature để tôn sự khổng lồ của Slave Zero. Đến mức ngay cả những chiếc xe trên đường mà bạn có thể nhặt, ném hoặc nện cho bẹp dí vốn là nét hấp dẫn của trò chơi cũng trông khá giả tạo, nhìn như những chiếc hộp di chuyển. Nói một cách khác, nếu người máy là yếu tố đáng quan tâm nhất thì trò chơi sẽ chỉ khiến bạn thất vọng.
Đồ họa của Slave Zero chỉ ở mức khá nếu so với các game thời điểm đó. Cả thành phố và cảnh nền đều trông khá ổn với mức độ chi tiết thật đáng khen. Bạn sẽ cảm thấy thú vị khi thấy ánh đèn chiếu sáng trên những đường, lỗ đạn cắm vào mặt đường hay những tòa nhà liên tục chớp tắt những bảng hiệu trang trí bằng ánh đèn neon nhiều màu sắc. Rồi những cảnh cháy nổ lớn và bốc khói nhìn khá hoành tráng. Thế nhưng điểm mạnh hình ảnh có lẽ nằm ở các hiệu ứng độc đáo của vũ khí khi bắn ra, và các đoạn phim chuyển cảnh rất ấn tượng mà nếu tôi không lầm là được dựng bằng game engine của trò chơi. Tất cả những yếu tố này đều góp phần “tăng điểm” cho trải nghiệm của người chơi.
Thế nhưng, những gì tốt đẹp nhất mà Slave Zero mang lại chính là một tựa game hành động hấp dẫn ở thời điểm ra mắt, tất nhiên nó sẽ không còn cảm giác “hoành tráng” nếu bạn mang so với những game thời nay. Kỳ thực ở thời điểm hiện tại, dù đã trải nghiệm nhiều tựa game người máy chiến đấu khác nhưng cái cảm giác “cuộc chiến hoành tráng” khi chơi Slave Zero ngày xưa vẫn để lại dư âm đầy ấn tượng trong tôi. Nhân vật người máy Slave Zero của người chơi rất dễ điều khiển, và dù khổng lồ nhưng lại di chuyển rất nhanh nhẹn, khiến cuộc chiến trở nên rất phấn khích. Ban đầu, trò chơi có thể khiến bạn gặp chút khó khăn những khi vướng vào các góc chết hoặc rơi khỏi các cạnh gờ của tòa nhà, nhưng chỉ một lúc là bạn sẽ quen và thao tác thuần thục ngay.
Ở khía cạnh chiến đấu, cảm giác thật sự khá thỏa mãn. Slave Zero tuy không có nhiều việc vũ khí như mong đợi, nhưng chúng đều khá độc đáo và thú vị, tạo cảm giác sức mạnh thật sự. Chẳng hạn, những vũ khí mạnh khi bắn ra đều khiến màn hình rung chuyển và kẻ thù khi trúng đạn thì tan xác ra thành nhiều mảnh. Sự hạn chế về vũ khí mang theo chỉ có thể chọn một cũng có điểm hay là nó buộc người chơi phải kỹ nghĩ cẩn thận trước khi quyết định sử dụng vũ khí nào. Có vũ khí sẽ tốt hơn trong trường hợp này, nhưng sẽ gây bất lợi trong trường hợp khác. Chưa kể, Slave Zero còn có thể sử dụng nắm đấm hoặc nhặt những dầm thép từ các tòa nhà bị phá hủy để “nện” kẻ thù. Tuy chỉ là yếu tố đơn giản, nhưng nó thật sự mang đến tính giải trí cao cho người chơi.
Phần lớn các nhiệm vụ đều có chung một công thức: vào màn chơi, bắn một số người máy, đụng độ mini boss, bắn một số người máy “dữ dằn hơn” và cuối màn sẽ là một trận đấu boss khá ngầu và hoành tráng. Việc phải lặp lại các công đoạn này có thể khiến một số người chơi cảm thấy nhàm chán nhưng kỳ thực trò chơi được kiến thiết khá tốt để tiết giảm cảm giác này, dù vẫn không thể tránh khỏi hoàn toàn. Thậm chí, những con boss tuy cũng khá bình thường chứ không hề có những chiêu trò “gian trá” nào như nhiều tựa game khác hay lạm dụng, nhưng được xây dựng tương đối tốt, chứ không đến mức tạo cảm giác chúng cứ hao hao nhau thường thấy trong các game ở thời kỳ thập niên 90.
Tóm lại, Slave Zero là một tựa game hành động bắn súng khá “chất lượng”, mang đến trải nghiệm chơi đơn hấp dẫn nếu bạn không quan trọng yếu tố cốt truyện. Thú vị hơn hết là do được phát hành từ rất lâu nên trò chơi hoàn toàn có thể trải nghiệm trên các PC sử dụng card màn hình tích hợp thông dụng trên thị trường hiện nay. Và cũng chính vì lý do này mà trò chơi không hỗ trợ chơi bằng gamepad.