Những pha hành động đỉnh cao nghẹt thở, đầy kịch tính, đan xen với một cốt truyện hấp dẫn và đầy bí ẩn đến tận phút cuối, Half-Life 2 mang đến cho người chơi một cảm giác mê hoặc kỳ lạ thật khó diễn tả.
Thảm họa ở trung tâm nghiên cứu Black Mesa nhiều năm về trước đã chôn vùi tất cả những bí mật bên trong nó, không ai biết được điều gì đã xảy ra. Tuy nhiên, tất cả chỉ là sự khởi đầu. 10 năm sau, khi Gordon Freeman trở lại, thế giới đã đổi thay. Nhân loại đang đứng trước bờ vực của sự diệt vong bởi sự xâm lăng của một chủng người bí ẩn. Sứ mệnh mà Gordon gánh vác lần này, không chỉ cho nhân loại mà còn cho chính bản thân mình với một giao kèo bí mật…
Half-Life 2 có một sức hút kỳ lạ, toát ra từ nhiều khía cạnh của trò chơi. Không như Doom 3 có tốc độ chậm chạp, Far Cry với lối chơi thận trọng, với Half-Life 2, bạn luôn bị “một cái gì đó” thôi thúc tiến về phía trước với nhịp điệu nhanh, lôi cuốn, không thể cưỡng lại. Với tổng số 14 màn chơi, các màn trong game khá đa dạng, có độ dài lớn với kịch tính tăng dần. Bắt đầu từ cuộc trốn thoát ở ga xe lửa chỉ bằng đôi tay trần, người chơi lần lượt trải qua những cuộc đụng độ ác liệt với kẻ thù, khi thì gặp lại những con quái vật gớm ghiếc của phần đầu, lúc thì đối đầu với lực lượng Combine bí ẩn với sự hỗ trợ của những con nhện máy mang biệt danh “sát nhân ba chân” – Striders, xen lẫn vào đó là các pha “action” nóng bỏng, ngoạn mục bằng canô phao (Hovercraft) hay trên chiếc xe “bọ” (Buggy) ngộ nghĩnh lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của Half-Life 2.
Có những lúc trong cuộc chiến, Gordon buộc phải “đơn thương độc mã” nhưng cũng có khi nhận được sự hỗ trợ rất nhiều từ lực lượng nổi dậy, có thể nói ở điểm này AI của game thể hiện sự xuất sắc của mình. Các nhân vật đi theo luôn biết cách hỗ trợ người chơi đúng lúc mà không gây cản trở: có lúc chúng bắn yểm trợ từ phía sau, đôi khi nhắc nhở bạn kiểm soát số lượng đạn trong súng hay lúc bạn mất máu, chúng sẽ tiếp tế kịp thời. Không như một số game, các nhân vật máy đi theo người chơi hoặc là “bất tử” (như Medal of Honor: Pacific Assault) hoặc “bị bắt buộc” phải chết ở một điểm nào đó theo một kịch bản dựng sẵn, với Half-Life 2 cách xử lý tình thế tinh tế hơn vì game có nhiều kịch bản được viết sẵn, cho nên bạn đừng ngạc nhiên khi thấy ở lần chơi này nhân vật A sống sót nhưng ở lần khác nó có thể bị thương hoặc “tử thương”. Có một điều khá thú vị mà tôi để ý thấy là, thường các nhân vật máy chỉ đi theo bạn một đoạn đường ngắn, khi tới một điểm khác chúng sẽ “đổi ca” cho một nhóm khác và cứ như vậy tiếp diễn.
Trò chơi không chỉ thu hút ở cách thức giải quyết logic những tình thế, chẳng hạn để vượt qua một hố nước người chơi phải tìm cách tạo một đòn bẩy thủy lực dựa vào các vật dụng xung quanh, hay khi vượt qua một chỗ cao nào đó mà tầm nhảy không đạt tới, bạn phải chất đống những viên gạch lên một bập bênh để nâng bạn lên… mà còn hấp dẫn người chơi ở tính tương tác môi trường như thật. Bằng việc áp dụng các định luật vật lý như lực nổi, ma sát, khối lượng, trọng lượng và tích hợp cả công nghệ của Havok vào trong game, mọi thứ đồ vật giờ đây khi bị người chơi tương tác, chúng sẽ có những biến đổi phù hợp. Đơn cử khi bạn dùng cây xà beng đánh vào một cái thùng, tùy vào chất liệu nó sẽ có những biến đổi thích hợp. Hay khi quan sát một vật thể nổi trên mặt nước, nó sẽ bập bềnh một cách tự nhiên mà không cứng ngắc, “ngay đơ” như thể hiện trong các game Far Cry, Medal of Honor: Pacific Assault… cùng thời kỳ.
Hấp dẫn nhất trong việc ứng dụng các định luật vật lý phải kể đến món đồ chơi rất lợi hại của Gordon Freeman: khẩu súng từ trường. Ban đầu nó có khả năng “thổi bay” các vật dụng xung quanh (tất nhiên là tùy vào khối lượng) hay “nâng” chúng lên và ném đi, về sau sức mạnh của nó rất kinh khủng: có thể “hít” bất kỳ vật thể nào kể cả con người và làm cho vật đó bị nhiễm điện trường, nhờ vậy ở màn cuối cùng trong trò chơi có thể nói hầu như bạn “bất khả xâm phạm” một khi cầm trên tay khẩu súng này. Nhắc tới vũ khí cũng nên đề cập đôi chút tới các món đồ chơi của Gordon, phần lớn chúng đều khá lợi hại với hai chế độ bắn (tùy súng), ngoài khẩu súng từ trường “đã” nhất (tất nhiên!) có thể kể đến sự nguy hiểm trong cận chiến của shotgun, hay khẩu Impulse Rifle bắn ra “banh điện” có khả năng tiêu diệt nhiều đối thủ cùng lúc trong tích tắc… Thú vị nhất là món vũ khí “không bắn mà chết” – lựu đạn hương, bạn có thể điều khiển và ra lệnh cho các con “sư tử kiến” xé xác kẻ thù nào mà mình thích, bất kể chúng đứng ở đâu.
“Bất ngờ trong những bất ngờ”, đó là những từ diễn tả chính xác nhất về sức mạnh của Source engine. Điều bất ngờ đầu tiên chính là việc yêu cầu về mặt cấu hình của trò chơi khá nhẹ, thử nghiệm trên một số máy với tốc độ CPU khác nhau, dùng các card từ GeForce 2 MX, GeForce 4 MX, Ti, Radeon 9800 Pro… có thể thấy game chạy khá “mướt”, tuy nhiên khi nâng những hiệu ứng lên mức cao nhất thì tốc độ bị ảnh hưởng khác nhau tùy theo khả năng mà card đó có thể xử lý (ảnh hưởng đáng kể đến tốc độ của game phải kể đến chức năng Texture Detail, nếu giảm nó đi bạn có thể giành lại sự “mượt mà” khi chơi).
Bất ngờ thứ hai chính là hình ảnh trong Half-Life 2 quá tuyệt, từ mô hình các nhân vật cho tới các công trình, vật thể rất chi tiết. Ấn tượng nhất trong số các cảnh mà đồ họa thể hiện phải kể đến kiến trúc bên trong tòa tháp ở màn cuối cùng: trông giống như bên trong một con tàu vũ trụ với những kết cấu được xây dựng từ trí tưởng tượng của các họa sĩ làm game mà không có công trình nào trên Trái đất này có thể giống được. Việc thể hiện hiệu ứng của trò chơi cũng rất xuất sắc, tôi “kết” nhất là phần làm ánh nắng mặt trời tỏa sáng trên các công trình trông y như thật. Bên cạnh đó, phần nhạc nền của game khá hay, tạo được không khí sôi động, dồn dập, nhưng nó chỉ xuất hiện ở những trường đoạn gay cấn, còn hầu như xuyên suốt trò chơi chỉ là một không khí tĩnh lặng, hơi… buồn ngủ!
Trò chơi nào cũng có thiếu sót và Half-Life 2 không là ngoại lệ. Chúng hơn thua nhau ở chỗ nhiều hay ít, chấp nhận được hay không. Thật may, Half-Life 2 không rơi vào dạng “xấu số”. Với ba mức thiết lập: dễ, trung bình và khó, nhìn chung độ thử thách của game không cao, trừ vài màn đặc biệt gay cấn (thú vị và khó nhất là hai màn: phòng thủ trong nhà tù và bảo vệ Alyx ở quảng trường). Độ khó không cao (dù chơi ở chế độ khó nhất) đơn giản là khi bạn bị mất máu trong các cuộc giao đấu, luôn luôn có sẵn các túi cứu thương nằm rải rác gần đấy hay trên cơ thể của kẻ thù, cho nên phần nào sự thách thức của trò chơi bị giảm bớt đi.
Về mặt AI, tuy máy thể hiện rất tốt những hành động của mình nhưng có điều đáng phàn nàn là các nhân vật máy ở “phe địch”, khi bắn nhau thường có biểu hiện coi thường đối phương không núp kỹ, đôi khi lại càn tới. Một khuyết điểm khác của game, nằm ở việc thể hiện “rag-doll” (mô phỏng trạng thái cơ thể khi chết), game đã sơ suất bỏ qua chi tiết: khi bạn bước ngang qua một cơ thể, không có cảm giác cơ thể đó hiện diện mà là đi “xuyên” qua nó, dù rằng bạn vẫn tương tác được với cơ thể này một cách bình thường. Cuối cùng, thất vọng nhất là game không có phần chơi mạng của riêng mình (trong khi phần đầu lại có). Vì theo Valve, Half-Life 2 sẽ thiên về mảng chơi đơn, còn Counter-Strike Source sẽ đảm nhận chính mục chơi mạng.
Valve đã rất thông minh và khéo léo trong việc xếp đặt một kết cuộc mở cùng những bí ẩn không lời giải xoay quanh tình tiết câu chuyện, gợi sự tò mò và hi vọng chờ đợi: Chuyện gì sẽ xảy ra với Gordon Freeman và các bạn anh ở cảnh cuối cùng? Người đàn ông mang bí danh G-Man là ai, có liên hệ gì với nhân vật chính? Liệu phần kế tiếp có giải tỏa được những gút mắc này chăng? Dù là gì đi nữa, tất cả sự bí ẩn, hấp dẫn của câu chuyện pha trộn với những cảnh hành động đầy kịch tính đã tạo nên một trò chơi hành động đỉnh cao thật sự thu hút các gamer. Đó chính là Half-Life 2.
Theo PC World Việt Nam 2005