Dollhouse là tựa game kinh dị khá rùng rợn về cảm giác, hấp dẫn về lối chơi và ấn tượng về phong cách đồ họa nhưng…
Hình như cũng khá lâu rồi tôi không chơi bất kỳ tựa game kinh dị nào. Chính vì vậy mà Dollhouse khiến tôi khá chú ý, đặc biệt là phong cách đồ họa trắng đen của phim noir, với câu chuyện kể khá rùng mình mà cũng không kém phần cuốn hút. Nhân vật của người chơi là Marie, một nữ thám tử bị mất trí nhớ đang tìm cách phục hồi lại ký ức của mình. Bạn sẽ bước vào mê cung ký ức của nhân vật ở góc nhìn thứ nhất, khám phá sự thật mà Marie đang tìm kiếm. Trên hết, người chơi phải bảo đảm khả năng sinh tồn cho nhân vật.
Nếu mô tả thì trải nghiệm Dollhouse khá đơn giản, bạn cần tìm những cuộn phim ký ức rải rác khắp màn chơi, mang về Memory Machine để xem và nhớ lại. Tuy nhiên, mối hiểm họa lớn nhất là không có gì an toàn trong mê cung ký ức của Marie. Người chơi sẽ nhanh chóng nhận ra có một thế lực luôn tìm cách phá hoại con đường tìm lại chính mình của Marie. Chúng không những lén lút giám sát, ám sát bạn khi có thể mà còn giăng hàng loạt bẫy rập đang chờ để chôn vùi bạn trong mớ ký ức. Dù mang phong cách đồ họa noir trắng đen, nhưng đó vẫn là một trải nghiệm không hề dễ dàng mà còn có thể khiến bạn lạnh tóc gáy.
Đồ họa của Dollhouse diễn giải rất tốt cái cảm giác trải nghiệm mà tựa game này cố gắng mang đến. Đó là một gam màu xám xịt đầy tăm tối, luôn tạo cảm giác u ám, rùng rợn mà không cần những chiêu trò hù dọa khiến người chơi giật mình như thường thấy. Không gian trong game là những mê cung hao hao nhau, luôn buộc bạn luôn phải đi lòng vòng trong đó chỉ để giải quyết những yêu cầu nhiệm vụ tưởng chừng rất đơn giản. Phần điều khiển thì tương tự như những tựa game cùng thể loại như Outlast hay Layers of Fear, mang cảm giác hơi lủng củng và có lẽ đây cũng là chủ ý thiết kế của nhà phát triển.
Sự kết hợp giữa phong cách đồ họa “50 sắc thái xám” và điều khiển vụng về, mang đến một cảm giác trải nghiệm dễ khiến tim bạn đập loạn nhịp trước hệ thống mê cung của trò chơi. Nó tạo cho tôi một cảm giác mơ hồ về lối đi và thỉnh thoảng đâu đó lại xuất hiện những ma nơ canh, trông như những con búp bê ma quái có hình dạng giống nhưng chúng không phải người. Thế nhưng, ở thời điểm ban đầu khi trải nghiệm thì bạn sẽ khó nhận ra điều đó trong không gian màn chơi mê cung một màu xám xịt. Và càng trải nghiệm, tôi càng nhận thấy mọi màn chơi đều mang tính lặp lại khá nặng nề.
Điểm nhấn trong trải nghiệm Dollhouse là người chơi có khả năng quan sát mọi thứ thông qua cái nhìn của kẻ thù. Đây là một yếu tố rủi ro giữa phần thưởng và hiểm họa mà nó mang đến. Bạn có thể sử dụng tính năng này để truy tìm vị trí các cuộn phim ký ức, nhưng đồng thời cũng dễ thu hút kẻ thù tìm đến người chơi hơn. Nếu quá mải mê, bạn có thể bị kẻ thù tiếp cận ngay sát bên khi đang “thiên lý nhãn” và bỏ mạng là điều khó tránh khỏi. Đáng nói là kẻ thù truy dấu nhân vật rất nhanh khi tính năng này được sử dụng. Tôi không nhớ đã phải nằm lại bao nhiêu lần khi mãi loay hoay mà vô tình không phát hiện chúng đã tiếp cận sát bên.
Về cơ bản, người chơi sẽ di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác để tìm những vật phẩm chưa “bay màu” trong môi trường màn chơi, dùng nó tương tác với mê cung ký ức của nhân vật, từ đó mở ra các ký ức giúp bạn dần hiểu rõ toàn bộ những gì đã xảy ra. Vấn đề ở chỗ, những nhiệm vụ này đều giống nhau về tính chất, thường chỉ yêu cầu bạn đi từ nơi này sang nơi khác để tạo khoảng thời gian di chuyển cho kẻ thù truy sát. Để giảm cảm giác nặng tính lặp lại, nhà phát triển sử dụng môi trường màn chơi được xây dựng ngẫu nhiên bằng thuật toán, nhưng đáng tiếc nó không giúp gì nhiều trong việc loại trừ cảm giác này.
Một trong những vấn đề không nhỏ của game là màn chơi rất tối. Tuy bạn có thể chỉnh độ sáng lên tối đa nhưng sẽ vẫn gặp khó khăn trong việc tìm đường dưới “lăng kính” của nhân vật chính. Mặc dù người chơi có thể dùng đèn pin, nhưng nó thường không làm tốt nhiệm vụ của mình mà chỉ có thể sáng một lúc rồi tắt mất, phải chờ một thời gian mới có thể sử dụng lại khá ức chế. Hậu quả là bạn sẽ khiến Marie chết rất nhiều, nếu không vì đụng độ với kẻ truy sát nhưng không phát hiện kịp thời, thì cũng do bóng tối che khuất những cạm bẫy đầy hiểm họa. Đáng nói, cái chết trong Dollhouse vô cùng đau khổ.
Mỗi khi Marie chết, mọi vật phẩm thu thập được đều rơi lại nơi bạn nằm xuống. Cách duy nhất để thu hồi là quay lại chỗ cái xác của nhân vật, điều vốn khá rủi ro và chưa bao giờ là dễ dàng trong môi trường màn chơi tăm tối của Dollhouse. Không những vậy, việc điều hướng cũng gây ức chế vô cùng, không chỉ từ phần tutorial ban đầu hướng dẫn các yếu tố gameplay cơ bản. Mặc dù tutorial có hiển thị các dấu báo vị trí cần tới chứ không “hô biến” như trải nghiệm chính, nhưng tôi không nhớ đã đi lạc và lang thang trong vô vọng bao lâu để hoàn thành. Thế nhưng khi bạn vào phần chơi chính, trải nghiệm còn ức chế hơn nhiều.
Để giải quyết vấn đề đi lạc, Dollhouse sử dụng một hệ thống rất đơn giản là tìm những viên phấn để vẽ hoặc đánh dấu vị trí suốt dọc mê cung. Nghe có vẻ thú vị nhưng tôi đã mất nhiều lần làm quen để biết cách vẽ mà không “xài hoang” những viên phấn. Chưa kể, dù người chơi có thể tìm thấy chúng xuất hiện rải rác khắp nơi, nhưng bạn chỉ có thể mang một số lượng rất nhỏ chưa bao giờ gọi là đủ. Không có điểm báo nơi làm nhiệm vụ và cũng chẳng có tấm bản đồ trên tay, thứ duy nhất giúp bạn không đi lạc là những viên phấn trong một mê cung mà lối đi nào cũng nhìn hao hao nhau. Nghe có gì đó sai sai thì phải?
Điều mà Dollhouse không làm sai là phần âm thanh, lồng tiếng và nhạc nền. Thử tưởng tượng khi bạn đang di chuyển trên những hành lang, ánh đèn pin dần lụi tàn rồi tắt mất, bất thần nhạc chuyển tông 180 độ, cảm giác lúc này căng thẳng vô cùng và nó diễn ra như phản ứng tự nhiên của người chơi. Yếu tố hù dọa thường hay được nhiều tựa game thuộc thể loại này lạm dụng, nhưng Dollhouse lại tạo cho người chơi cảm giác rờn rợn phải nói là “chuẩn không cần chỉnh”. Đi kèm với đó là hàng loạt công cụ để hỗ trợ cho bạn trước kẻ thù và nguy hiểm. Tuy nhiên, tất cả chỉ được phép mang đi với số lượng cực kỳ hạn chế.
Để tăng thêm chiều sâu trải nghiệm, Dollhouse sử dụng hệ thống thăng cấp và cây kỹ năng trong toàn bộ trải nghiệm. Hoàn thành việc tìm kiếm những cuộn phim ký ức sẽ thưởng cho nhân vật một số điểm kinh nghiệm để thăng cấp, tùy vào mức độ hoàn thành của bạn tốt như thế nào. Tuy nhiên trò chơi không giải thích cách đo lường như thế nào và càng trải nghiệm, tôi càng nhận thấy yếu tố này chỉ có một mục đích duy nhất là mở ra lý do giúp bạn mở khóa các kỹ năng mới cần thiết cho trải nghiệm mà thôi. Nếu loại bỏ tính năng này và thay cho cách mở khóa kỹ năng bằng hình thức khác cũng không có sự khác biệt gì.
Bên cạnh phần chơi campaign, Dollhouse cũng hỗ trợ chơi co-op và chế độ chơi multiplayer với 14 nhân vật, mỗi nhân vật sở hữu những kỹ năng riêng. Mỗi người chơi sẽ đi thu thập ký ức tương tự như phần chơi campaign nhưng đồng thời cũng phải truy sát mục tiêu của mình. Tuy nhiên, đừng vội nghĩ trải nghiệm quá nhạt nhẽo vì trong khi bạn đang “săn mồi” đối tượng, một người chơi khác cũng đang được giao nhiệm vụ “săn” bạn và đó là một trải nghiệm multiplayer khá căng thẳng. Đây cũng là một điểm nhấn của trò chơi khi xét ở khía cạnh phần chơi campaign có nhiều vấn đề thiết kế, khiến trải nghiệm kém hấp dẫn khi chơi đơn.
Sau cuối, Dollhouse mang đến một trải nghiệm ban đầu khá ấn tượng về thể loại kinh dị sinh tồn với một số ý tưởng khá độc đáo và thú vị. Đáng tiếc là trò chơi lại không được thiết kế để tận dụng những ý tưởng này một cách hiệu quả, nhằm mang lại phần chơi đơn hấp dẫn và kịch tính hơn trong những màn chơi về sau. Dẫu vậy, game vẫn vớt lại một số yếu tố khá ấn tượng như nghe nhìn, âm thanh tiếng động, cảm giác trải nghiệm khá rùng rợn và không kém phần kịch tính cùng với phần chơi multiplayer khá thú vị. Chế độ chơi Voyeur cũng là một điểm cộng cho những ai quan tâm đến cốt truyện khá trinh thám hấp dẫn của trò chơi. Nếu yêu thích thể loại này, đây là một ứng cử viên đáng chú ý.
Dollhouse được phát hành cho PC (Windows) và PlayStation 4.
Bài viết sử dụng game do nhà phát hành hỗ trợ.
Tham gia cùng chúng tôi trên Steam Xem thêm bài đánh giá các game khác