Lời nguyền gia tộc khá dũng cảm khi đưa một câu chuyện mang tính thời sự vào phim, nhưng cách xây dựng lại theo lối mòn cũ.
Lời nguyền gia tộc mở đầu bằng một câu chuyện gây tò mò cho người xem, với những lời nói khó hiểu giữa hai nhân vật. Sau đó kết thúc màn dạo đầu bằng cảnh chiếc xe bay xuống vực thẳm nổ tung. Khi này nhân vật chính mới bắt đầu xuất hiện. Cá nhân tôi thấy phần mở đầu này thật sự không cần thiết và nó có vẻ vô lý một cách khó tin. Một lời nhắn phi lý như vậy trong thời buổi công nghệ hiện đại mà nhân vật cũng dễ dàng tin theo, không cần kiểm tra lại trong khi việc đó rất dễ dàng. Chưa kể, nó chỉ gây chút tò mò ban đầu nhưng nhanh chóng khiến người xem quên ngay vì hàng loạt cảnh hù dọa liên tục tiếp sau đó của phim.
Nếu bạn không biết thì Lời nguyền gia tộc là một phim kinh dị của Việt Nam. Mà phim kinh dị thì không thể không có những cảnh hù dọa hoặc nhát ma người xem. Nếu thường xem phim kinh dị kiểu Việt Nam thì chắc các bạn không khó để nhận ra mô típ thường thấy. Ở khâu này thì phim làm khá tốt và khá dày ở khoảng 1/3 của phim, khiến người xem liên tục giật thót bằng âm thanh. Tôi chỉ thấy không ổn ở đôi chỗ nhân vật trong phim lại la làng lên trước, rồi sau đó mới xuất hiện cảnh hù dọa người xem. Những phân đoạn thế này, nếu nhân vật hốt hoảng trước thì đã tạo tâm lý “phòng thủ” của người xem. Do vậy, nếu phần hù dọa làm không tới sẽ khiến xúc người xem đi xuống ngay. Đáng tiếc là những phân đoạn như thế lại không đủ tạo sự sợ hãi cho người xem, khiến nó có hơi “kịch” hơn là cảm giác giật mình. Điều khá phiền lòng là nhiều đoạn có dấu hiệu lạm dụng âm thanh tiếng động, có thể khiến người xem mang cảm giác mệt đầu khá khó chịu.
Ở khía cạnh tâm lý nhân vật, tôi lại lấy làm khó hiểu khi Nam (Tuấn Trần) luôn có hai trạng thái. Có những cảnh nhân vật này luôn rất sợ hãi, thấy gió lùa hay cửa sập cũng hết hồn. Nhưng sau đó lại có những phân đoạn cầm đèn dầu đi khắp nhà tìm hiểu mọi ngóc ngách. Ngay cả khi bị dọa ma, Nam cũng chưa một lần làm rơi cây đèn, điều mà lẽ ra nên xảy ra mới phải. Buồn cười là những hình ảnh này lại khiến tôi liên tưởng đến game Fatal Frame, nhất là khi xuất hiện tình tiết chiếc máy chụp hình cổ. Kỳ thực, những phân cảnh như vậy lại xen kẽ nhau khiến tôi càng khó hiểu trước nỗi sợ hãi “vô hình” của nhân vật chính. Càng về sau, Nam lại gần như “xuất thần”, không còn biết sợ là gì nữa trong khi trước đó nằng nặc đòi rời bỏ căn nhà. Nhà sản xuất cố gắng tách biệt giữa những cảnh sợ và không sợ bằng thực tế và những giấc mơ. Chính điều này khiến tôi mang cảm giác những cảnh dọa ma trong phim khá khiên cưỡng. Nó giống như được xây dựng để dọa người xem hơn là thể hiện đúng diễn biến tâm lý của nhân vật. Cứ xoay đi xoay lại giữa thực và mơ, cố ý khiến người xem không phân biệt được đâu là thực hay đâu là mơ, và thế là đã xong phần hù dọa.
Phim kinh dị thường không cần thể hiện nhiều biểu cảm như các loại phim khác. Thế nhưng, biểu cảm sợ hãi của các nhân vật phần lớn đều khiến tôi thấy buồn cười. Không hiểu sao nó luôn tạo cảm giác giả tạo, giống như diễn viên cố hết sức “nặn” ra biểu cảm đó nhưng không đủ thể hiện cái “thần hồn nát thần tính” cần thiết. Đặc biệt Phi Thị Huyền Trang đóng cả hai vai Yến Khê và An Nhiên đều có biểu cảm gượng gạo khiến tôi thấy khá thất vọng. Chỉ có một cảnh cuối phim, nhân vật Yến Khê bỗng dưng diễn có hơi xuất thần một chút, có lẽ chủ yếu nhờ phần thu âm nghe có vẻ rất thật, nhưng nhiêu đó cũng không gây được ấn tượng cho người xem như tôi.
Vai diễn có vẻ ổn nhất là Hom (Khương Ngọc). Đây không phải là vai khó, nên Khương Ngọc đóng khá tròn vai. Nhưng Hom chỉ là vai phụ, không có gì nhiều đáng chú ý. Mà thật sự nhân vật này cũng không có gì nhiều để diễn xuất, vay quanh chỉ là kiểu biểu cảm ra vẻ nghiêm trọng. Hom mang kiểu tưng tửng, đôi lúc phụ họa vài trò tiểu xảo cũ để khiến người xem giật mình, nhưng có khi lại mở ra thêm diễn biến cho phim. Tôi có cảm giác mô típ của nhân vật này quen quen, cứ như đã từng thấy vai diễn tương tự vậy ở phim nào đó nhưng không thể nhớ được tựa phim. Phần lớn những cảnh mà tôi nghĩ nhân vật Hom lẽ ra đem lại chút hài hước cho người xem, thì tôi lại thấy nó hơi kém duyên. Kể cũng hơi đáng tiếc.
Thế nhưng, điều khiến tôi khá khó chịu nhất là ở mạch phim về cuối. Khoảng 2/3 phim ban đầu, mạch truyện được đưa đẩy khá tốt, mở ra được vài câu chuyện khiến người xem phải phỏng đoán. Thế nhưng phần sau phim lại có diễn tiến khá nhanh, những cảnh cắt cúp chuyển cảnh luôn khiến tôi mang cảm giác khá đột ngột. Nó giống như người ta tung hết chiêu trò ra rồi, bây giờ muốn đẩy nhanh để phim kết thúc cho lẹ, cho xong. Chưa kể, cuối phim tuy giải thích được phần nội dung chính ban đầu nhưng cách hạ màn hóa giải lời nguyền làm tôi cảm thấy khá khó hiểu. Cứ như vẫn còn điều gì đó lấn cấn với kết thúc như vậy.
Sau cuối, Lời nguyền gia tộc là một phim kinh dị kiểu tâm lý, với mô típ hù dọa quen thuộc. Ở khía cạnh cảm thụ, nội dung khá sâu sắc khi đưa một câu chuyện mang tính thời sự, có thể trở thành nỗi ám ảnh của bất kỳ người phụ nữ nào, vào phim. Thế nhưng, phim không đào sâu hơn ý tưởng này theo hướng khác để nội dung được kịch tính hơn. Cách tạo lời nguyền mang cảm giác hơi khiên cưỡng, dù nó làm được việc thể hiện sự độc ác của vai phản diện. Tuy đánh giá cao ý tưởng phim nhưng Lời nguyền gia tộc khiến tôi thất vọng với cách dựng phim và mạch truyện. Hiện tại, Annabelle vẫn đang tung hoành ở các rạp sau một tuần trình chiếu, và có vẻ Lời nguyền gia tộc vẫn chưa đủ sức nặng để người chưa xem phim trên lựa chọn. Tuy nhiên nếu bạn đã xem Annabelle: Creation và yêu thích dòng kinh dị thì ngại gì lại không cho Lời nguyền gia tộc một cơ hội?
Xem thêm đánh giá các phim khác.