A Quiet Place là một phim hay, phải nói là rất hay nhưng đáng tiếc lại không dành cho tất cả mọi người. Phim ra rạp với tựa Vùng đất câm lặng và được phân loại C16.
Trong năm nay, phần lớn những phim được tôi mong đợi cuối cùng lại đều là “pháo lép” chứ chưa thể gọi là “bom xịt” được. Thế nhưng A Quiet Place vốn không phải là phim mong đợi lại mang đến kết quả hết sức bất ngờ với kịch bản và cách dựng phim lạ lẫm, tạo được ấn tượng với tôi ngay từ những cảnh phim đầu tiên.
Câu chuyện của A Quiet Place mở đầu với cảnh một gia đình nhiều người, đi lang thang trong một tòa nhà có vẻ là bỏ hoang một cách câm lặng và cam chịu, tạo ngay cảm giác tò mò đến với người xem. Thế rồi rất nhẹ nhàng và đơn giản, nhà làm phim đã giải tỏa sự tò mò đó với một phân đoạn ngắn nhưng cực kỳ ấn tượng khiến nó in sâu vào tâm trí của người xem đến tận phút cuối phim. Như vậy có gợi được sự tò mò nào trong suy nghĩ của bạn không? Nếu có thì khoan đã nhé, hãy đọc hết bài viết trước khi quyết định ra rạp xem phim, vì phim có thể không như bạn tưởng hay trông đợi ban đầu đâu.
Cái hay đầu tiên trong A Quiet Place chính là cái không khí căng thẳng trong phim gần như đeo đuổi người xem từ đầu đến cuối phim. Tuy vẫn có những cảnh “nghỉ thở” nhẹ nhàng với trời xanh, lá xanh lá đỏ, suối chảy róc rách yên bình, nhưng ẩn sâu trong đó là sự đấu tranh tâm lý của từng nhân vật với những sự việc đã và đang diễn ra, tất cả như một trái bom chỉ chực chờ bùng nổ trong không gian câm lặng của phim. Điểm chung của họ là dù có làm gì thì tất cả vẫn đều đang sống với tâm trạng sợ hãi kinh hoàng khi bất kỳ sơ suất nào dù nhỏ, cũng có thể khiến cả gia đình họ bị tàn sát trong chớp mắt.
Thật sự A Quiet Place mang đến một cảm giác rất khó diễn tả nếu bạn không đắm chìm trong cái không gian câm lặng của phim. Lâu lắm rồi tôi mới được xem một bộ phim kinh dị đầy căng thẳng như A Quiet Place. Đó là thứ kinh dị mà khiến não bạn căng như dây đàn như phải nín thở theo từng diễn biến của phim, cảm giác như bạn đang là chính nhân vật đó, chịu đựng với những tình tiết đó trong phim.
Cái hay của nhà làm phim là xây dựng các chi tiết rất đời thường thành những “tai nạn” xảy ra để dẫn sự kiện mới cho các diễn viên trổ tài diễn xuất, hầu như không tạo cảm giác khiên cưỡng. Mặc dù vậy, cũng có một hay hai tình tiết có thể khiến người xem đặt dấu hỏi cho sự sắp đặt thiếu tự nhiên. Tuy biết đó có khi là chủ ý của nhà làm phim để đẩy mạnh phần gỡ rối của mối quan hệ và thúc đẩy diễn biến tâm lý của nhân vật, nhưng vẫn khiến tôi không tránh khỏi cảm giác hơi tiếc. Dù sao vẫn không thể không dành một lời khen dành cho biên kịch với cốt truyện quá tuyệt vời, không “đụng hàng”.
Phần lớn thời lượng phim gần như không có lời thoại nào, cũng cực hiếm khoảnh khắc có nhạc nền nổi lên. Hầu hết chỉ là những tiếng động thiên nhiên quen thuộc như gió thổi, suối chảy hay những hoạt động cuộc sống thường nhật của các thành viên trong gia đình Abbott với âm lượng rất nhỏ. Để rồi khi có một tiếng động bất ngờ nào vang lên, mọi người lại im phăng phắt và phút giây căng thẳng muốn vỡ tim lại tiếp tục đeo bám người xem. Có thể nói, hiếm có bộ phim kinh dị nào thật sự tạo được cảm giác “căng như dây đàn” như A Quiet Place đã làm, để rồi khi những âm thanh lớn hơn bất ngờ vang lên bạn sẽ cảm thấy giật mình muốn vỡ tim.
Khâu diễn xuất cũng rất xuất sắc và gây được ấn tượng sâu sắc cho người xem. Điều thú vị là cặp vợ chồng Evelyn và Lee trong phim cũng đồng thời là cặp đôi ngoài đời thật Emily Blunt và John Krasinki, chưa kể John kiêm luôn vừa đóng cùng vợ vừa làm đạo diễn phim. Thật sự tôi khá ấn tượng với diễn xuất của cả hai nhân vật này, từ ánh mắt cho đến biểu cảm trên khuôn mặt đều hết sức ấn tượng, gieo được ngay cảm xúc của họ đến với người xem.
Một điều thú vị nữa là cô bé Millicent Simmonds trong vai nhân vật Regan của nhà Abbot ngoài đời thật ra cũng là một người khiếm thính như nhân vật mà cô bé thủ vai và đây cũng là một vai diễn khá tốt, thể hiện được nội tâm giằng xé của nhân vật dẫn đến tâm lý phản kháng của nhân vật. Riêng nhân vật Marcus của cậu nhóc Noah Jupe thì diễn xuất chưa được ổn định, lúc khá tốt nhưng cũng có đôi cảnh không tốt bằng, dù sao vẫn ở mức khá. Toàn bộ dàn diễn viên chính của phim đều thể hiện tốt vai diễn, tạo được cảm giác căng thẳng nơi người xem khi tình huống bất ngờ diễn ra.
Nói gì thì nói, nếu bạn vẫn đắn đo chưa biết có nên đi xem hay không thì vấn đề thật sự của A Quiet Place không phải nằm ở phim, mà là ở khán giả xem phim. Với lối dựng phim đặc trưng, Vùng đất câm lặng như cái tên của nó là nơi mà bạn “không im lặng thì chết”, thế nhưng những phân đoạn “căng như dây đàn” hay căng thẳng tột cùng mà nhà làm phim dựng nên có thể dễ dàng bị phá hỏng bởi những tiếng chuyện trò, xì xào riêng hay những tiếng động nào khác như tiếng chuông điện thoại, được gây nên bởi một bộ phận người xem thiếu ý thức đến mức vô văn hóa. Nếu bạn không thể “câm lặng” và tắt điện thoại trong suốt 90 phút thời lượng phim thì chắc chắn đây không phải là phim dành cho bạn, vì điều duy nhất bạn đang làm là phá hoại một bộ phim hay mà người khác đang cố gắng thưởng thức mà thôi. Câu trả lời xin dành cho bạn.
Xem thêm đánh giá các phim khác.