Một ngày kia, cuộc sống êm đềm ở thành phố Los Angeles bỗng bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của một con tàu bí ẩn với cỗ quan tài kỳ lạ, mà theo lời đồn đại, bên trong nó chứa đựng thi thể của một trong những thuỷ tổ của loài ma cà rồng. Liệu truyền thuyết về ngày tận thế đang trở thành sự thật?
Theo truyền thuyết xa xưa về loài ma cà rồng, khi Cain giết người em trai Abel, Thượng Đế nguyền rủa Cain suốt đời làm quỷ khát máu sống về đêm. Tuy nhiên, sự khủng khiếp của lời nguyền chưa dừng lại vì sẽ có một ngày, những đứa con của Cain -thủy tổ các tộc ma cà rồng – sẽ hồi sinh và tiêu diệt hết loài ma cà rồng kể cả con người, những hậu duệ của Cain, để trả lại món nợ mà ngày xưa Cain gây ra cho người em của mình; ma cà rồng gọi là ngày tận thế Gehenna.
Một ngày kia, cuộc sống êm đềm ở thành phố Los Angeles bỗng bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của một con tàu bí ẩn với cỗ quan tài kỳ lạ, mà theo lời đồn đại, bên trong nó chứa đựng thi thể của một trong những thủy tổ của loài ma cà rồng. Liệu truyền thuyết về ngày tận thế Gehenna đang trở thành sự thật hay đây chỉ là một âm mưu đen tối nào đó của những kẻ giấu mặt? Không ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong thế giới của bóng đêm, thế giới của những loài sinh vật khát máu bước đi dưới ánh trăng huyền ảo…
Được hãng White Wolf xây dựng dựa theo một trong những dòng game nhập vai kinh điển (tương tự Wizards of the Coast nhưng sản phẩm thiên hướng kinh dị, ma quái), Vampire: The Masquerade – Bloodlines đưa người chơi đến với thế giới bí ẩn World of Darkness, nơi loài ma cà rồng sống cùng con người. Trở lại với Vampire: The Masquerade – Bloodlines, trò chơi có tất cả bảy chủng tộc ma cà rồng, hai loại giới tính mà người chơi có thể lựa chọn cho nhân vật của mình (hoặc nhờ máy chọn giùm thông qua việc trả lời các câu hỏi được soạn sẵn). Cuộc phiêu lưu sẽ bắt đầu từ Santa Monica trải dài qua các khu vực khác nhau của thành phố Los Angeles như Downtown, Hollywood và Chinatown. Xuyên suốt cuộc hành trình dẫn vào thế giới của bóng đêm, người chơi sẽ lần lượt gặp những sự kiện huyền bí, đối đầu với các hiểm nguy và khó khăn thử thách. Xác định đúng bạn, thù cũng góp phần không nhỏ vào sự thành công hay thất bại trong từng nhiệm vụ.
Điểm “đột phá” mới lạ mà Troika mang tới trong Vampire: The Masquerade – Bloodlines chính là cách chơi kết hợp giữa hai thể loại nhập vai và hành động (được đơn giản bớt để người chơi nắm bắt nhanh chóng). Tuy vậy, đôi khi cải tiến không đạt được sự thành công như mong muốn. Nhớ lại trong phiên bản Redemption, mọi thứ đều khá hoàn hảo trừ hệ thống chiến đấu làm cho trò chơi bị “mất điểm” rất nhiều. Để tránh lặp lại điều này và cũng nhờ có trong tay engine Source (được Valve cấp phép sử dụng), các nhà phát triển đã đưa ra một quyết định “táo bạo”: thiết kế chế độ chiến đấu của trò chơi theo kiểu game hành động, với góc nhìn thứ ba và thứ nhất. Và cả hai đều… thất bại trong thể hiện của mình, đặc biệt là chế độ góc nhìn thứ nhất. Dù được ứng dụng trên nền tảng engine của một game bắn súng (Half-Life 2), nhưng khả năng bắn ở góc nhìn thứ nhất của Vampire: The Masquerade – Bloodlines lại quá dở: xoay trở chậm chạp, độ chính xác phụ thuộc nhiều vào kỹ năng (với một game nhập vai thì điều này đúng, nhưng điểm phàn nàn ở đây là bạn có đầu tư nhiều cho kỹ năng bắn súng đi chăng nữa, thì vẫn không thể nào kiểm soát hoàn hảo được góc bắn theo ý muốn, ngoài việc tăng mức sát thương). Chính vì hai điểm yếu này nên việc giao tranh ở góc nhìn thứ nhất luôn luôn không thuận lợi bằng góc nhìn thứ ba – thường được các gamer ưu ái cho những lúc đánh nhau cận chiến (ít sử dụng súng): tốc độ đánh nhanh và các đòn tấn công “quét” được nhiều đối thủ cùng lúc. Khuyết điểm của việc chiến đấu ở góc nhìn thứ ba là các đòn đánh thường “phớt” qua đối phương nên người chơi phải nhấn chuột liên tục (khá mỏi tay!).
Mặt tương tác vật lý với môi trường xung quanh chỉ ở mức trung bình – yếu, thua cả Deus Ex: Invisible Wars. Nguyên nhân là do phần lớn các đối tượng đều là dạng “chết” nằm im một chỗ, ít cầm nắm được (cũng chính vì vậy mà bạn ít khi thu nhặt được các món đồ nằm trên đường đi của mình, giảm mất sự thú vị của dạng game RPG là lượm đồ nhiều). Ngoài ra, vật thể không có hiệu ứng móp méo, vỡ… khi có lực tác dụng lên. Ứng dụng rag-doll cũng chịu chung “số phận”: thô, không ấn tượng và chỉ tương đương với các game ra đời cách đây ba, bốn năm!
Vampire: The Masquerade – Bloodlines bị chê nhiều nhưng vẫn có một số điểm đáng khen ngợi. Trò chơi tạo được cảm giác rùng rợn, hồi hộp ở một số phân đoạn; điển hình là màn săn lùng đồ chơi trong ngôi nhà bị ma ám. Ý tưởng đặt ra luật lệ (masquerade) để hạn chế người chơi lạm dụng quyền năng đi “hút máu” lung tung khá lạ (nên nhớ rằng game nhập vai này có những luật chơi riêng chứ không phải là dạng hành động như BloodxcRayne). Ngoài ra, chế độ Quick Save và Quick Load làm việc khá tốt ở nửa phần đầu của trò chơi. Quick Save lưu thành từng tập tin riêng nên rất tiện cho người chơi khi muốn nạp nhanh lại cảnh, tránh được trường hợp lỡ tay nhấn Quick Save vào lúc bất lợi như chết, mất máu, bị tấn công… nhưng càng về sau, chức năng thực hiện càng chậm do các cảnh quá nặng.
Do lối chơi được đơn giản hóa sâu sắc nên bạn ít gặp rắc rối. Tuy vậy, sự đơn giản “quá tay” đã làm cho nó trở thành “đơn điệu”, đánh mất nét thú vị của trò chơi. Dễ thấy nhất là việc tìm quest: bạn chỉ cần tìm các nhân vật có khả năng nói chuyện (rất dễ kiếm) thì thế nào cũng nắm chắc được nhiệm vụ trong tay. Do nhà phát triển muốn người chơi không cần phải giao tiếp với tất cả mà chỉ cần tập trung vào những nhân vật chủ chốt nên họ “xiết” lại việc giao tiếp với các NPC. Vì thế bạn đừng ngạc nhiên khi thấy phần lớn những nhân vật trong game chỉ là “những cái xác không hồn”, đứng làm cảnh là chính; Đây là một nhược điểm đáng trách của Vampire: The Masquerade – Bloodlines. Theo tôi, game nhập vai thu hút người chơi không chỉ ở việc lên cấp, lấy đồ mà còn ở cách giao tiếp với nhiều nhân vật để lấy thông tin, nắm bắt cốt truyện của trò chơi, kích thích sự tò mò của người chơi, buộc họ phải tìm tòi khám phá nhiều hơn!
Nếu mặt nhập vai không làm khó người chơi ở việc tìm quest hay giao tiếp, thì mảng hành động cũng tương tự tuy có phức tạp chút ít. Không nói đến việc đánh nhau trực diện khá dễ chiến thắng, ngay cả phần chơi theo kiểu rình rập (stealth action) với lối chơi tương tự như Thief hay Splinter Cell coi ra cũng “dễ thở”. Hầu hết các màn đều diễn ra về đêm nhưng bạn lại ít có cơ hội “hạ êm” kẻ thù mà hầu hết người chơi chọn giải pháp đấu tay đôi cho nhanh gọn. Chỉ có việc mở khóa và “hack” máy tính là hơi khó và thách thức một chút vì chúng thường yêu cầu kỹ năng cao; nhưng bạn đừng lo, kỹ năng này sẽ tăng lên rất nhanh.
Một trò chơi lấy đề tài về ma cà rồng mà thiếu đi màu đỏ thì thật thiếu sót. Vì thế, các cảnh trong Vampire: The Masquerade – Bloodlines luôn hiện diện tông màu đỏ chủ đạo. Và chúng cũng là mảng “trông được nhất” của trò chơi khi tận dụng được sức mạnh của engine Source: thể hiện những tòa nhà to lớn với nhiều chi tiết sắc nét, tạo được một cảnh quan sống động rộng lớn (dù… hơi thiếu cảnh xe cộ chạy qua chạy lại). Giống Half-Life 2, hiệu ứng phản chiếu mặt nước trông rất thật.
Mô hình nhân vật sử dụng chung engine với Half-Life 2 nên khuôn mặt của các NPC trông sinh động, cặp mắt rất có “hồn” (tính ra đến nay trước khi Half-Life 2 xuất hiện, thì chỉ có No One Lives Forever 2 là có thể “sánh” được về mặt này). Điều đáng buồn là tuy cùng ra từ một “khuôn” engine, nhưng hình thể bên ngoài của các nhân vật rất đỗi bình thường, không thuyết phục và kém rất xa người anh em của nó. Nếu để ý kỹ hơn, phần lớn các nhân vật đều là những bản sao chép lại của nhau (nhất là khuôn mặt), chỉ có khác là ở phần trang phục và tóc.
Không có gì đáng phàn nàn về phần thiết kế menu sử dụng hay bảng chứa đồ của nhân vật: rất dễ sử dụng và vận hành. Tuy nhiên việc điều khiển nhân vật còn hơi “sượng” một tí, đôi lúc lại “trượt” trông không tự nhiên lắm!
Sử dụng nhiều các bản nhạc rock khá ồn ào (nhất là trong các quán bar). Rất hiếm khi nghe được những giai điệu du dương, huyền ảo của tiếng đàn piano cất lên từ một nơi bí ẩn nào đó (nếu đã từng chơi qua Redemption, các bạn ắt hẳn đồng tình với tôi khi nghe những bài nhạc thể hiện bằng piano của trò chơi rất hay và mê hoặc). Về phần giọng nói của các nhân vật, tuy thể hiện được cá tính khá rõ nhưng vẫn mắc khuyết điểm là tiếng nói không khớp với cử động và phụ đề, thậm chí có lúc “câm tiếng” nếu bạn lỡ nhấn “tua” qua quá nhanh. Và cũng như Gordon trong Half-Life 2 (cùng một số game khác), nhân vật chính của chúng ta không có tiếng nói, đó là một điều đáng tiếc. Những phần âm thanh còn lại của game không tạo được ấn tượng. Đa phần nghe thô và đanh, đôi lúc còn “chát” tai, không phân biệt được các tiếng rõ ràng khi tác động lên nhiều vật thể khác nhau.
Với những gì studio làm qua các game như Arcanum, The Temple of Elemental Evil và nay là Vampire: The Masquerade – Bloodlines thì thật sự đáng thất vọng, vì nội dung của chúng đều rất hay nhưng khi triển khai lại quá dở. Nói tóm lại, Vampire: The Masquerade – Bloodlines chỉ là một trò chơi đạt mức trung bình, không hơn không kém!
Theo PCWorld Việt Nam