Valerian and the City of a Thousand Planets đánh dấu sự trở lại của Luc Besson trong vai trò đạo diễn kể từ phim Angel-A khá thành công năm 2005.
Valerian and the City of a Thousand Planets mở đầu với câu chuyện về trạm không gian Alpha do loài người xây dựng từ năm 1975. Đây là nơi các giống loài từ khắp vũ trụ sống hòa bình và trao đổi kiến thức, văn hóa. Trải qua nhiều thập kỷ vận hành với sứ mệnh của mình, trạm này sớm thành bãi rác thải vũ trụ khổng lồ và loài người tìm cách “vứt bỏ” nó. Và câu chuyện tiếp nối đến hai đặc vụ Valerian và Laureline của loài người. Phần này chắc chắn phải để dành lại cho các bạn nào chưa xem thưởng thức.
Nếu bạn nào thích xem phim phiêu lưu hành động, có lẽ đều biết cái tên Luc Besson. Ông là biên kịch của rất nhiều phim khá hay, như Léon: The Professional, The Fifth Element, District B13 hay gần gần hơn chút là trọn bộ các phần phim Transporter và Taken. Phần lớn phim của vị đạo diễn kiêm biên kịch người Pháp này đều thuộc dạng hành động giải trí, với cốt truyện có chút nút thắt pha lẫn chút hài hước. Valerian and the City of a Thousand Planets cũng không ngoại lệ, nhưng tôi có cảm giác cái chất hành động lần này không thật sự “đã” như nhiều phim trước đây.
Ngay từ đầu phim, Valerian and the City of a Thousand Planets mang đến cho tôi cảm giác khá quen thuộc. Phim giống như phiên bản Avatar của riêng Luc Besson vậy, tuy sặc sỡ và cầu kỳ nhưng thế giới tăm tối hơn. Kỹ xảo trong phim được đầu tư không ít, và tôi chỉ có thể nói gọn bằng từ “đẹp”. Nhưng nếu mong đợi cái thế giới đó đẹp như của người Na’vi trong Avatar thì bạn sẽ thất vọng. Không có những khu rừng rộng lớn, thay vào đó là bãi biển cát vàng đẹp tuyệt của người Pearl. Cũng không có đàn thú với đủ hình dạng lạ thường, mà chỉ có loài Mul nhỏ xíu rất dễ thương, ngộ nghĩnh.
Thật lòng, tôi không thích tạo hình của người Pearl lắm. Nó mang nhiều nét gì đó quen thuộc từ người Na’vi trong Avatar của đạo diễn James Cameron. Ngay cả phục trang của tộc này cũng thế, dù màu sáng hơn nhiều. Nhưng điều đó không thể che giấu được sự giống nhau đến vô lý của hai tộc ở hai thế giới khác nhau này. Không chỉ vậy, các nhân vật người Pearl đều ít nhiều khiến tôi liên tưởng đến các nhân vật tương tự trong tộc Na’vi của Avatar. Có lẽ cảm giác quen thuộc nó đến từ đây và tôi không thích điều này chút nào. Một điều cũng trùng hợp không kém chính là thế giới của người Pearl cũng tươi đẹp như thiên đường Pandora của người Na’vi.
Không riêng tộc người Pearl, tạo hình của hai nhân vật chính cũng khiến tôi khá thất vọng. Valerian (Dane DeHaan) mang tiếng là một tên “sát gái”, tự hào bản thân thông minh, đẹp trai nhưng nhìn mặt khá… ngố. Thật sự hắn ngố đến mức bạn không thể tin được đấy lại là một tên giỏi cưa gái với danh sách “nạn nhân” dài đang tìm kiếm thêm đối tượng mới là cô đồng nghiệp. Ngược lại, Laureline (Cara Delevingne) lại là cô nàng hay mặc đồ “nóng bỏng” nhưng khuôn mặt lại không thật sự hấp dẫn cho lắm. Cá nhân tôi cứ mang cảm giác hai nhân vật chính có gì đó sai sai mà không thể lý giải được. Bản thân hai nhân vật này cũng không tạo được tương tác tốt cho bộ phim. Diễn xuất của họ thật sự không tương xứng.
Bỏ qua hai nhân vật chính, Bubble (Rihanna) mới là nhân vật khiến tôi cảm thấy thú vị nhất. Sắc thái và biểu cảm khuôn mặt của cô khá tinh tế, thể hiện được tinh thần của nhân vật. Màn “trình diễn” của cô ca sĩ tài năng này cũng thật sự ấn tượng như lời khen rất thật lòng của Valerian. Đáng tiếc đây chỉ là vai phụ và thời gian xuất hiện cũng không nhiều. Nam tài tử kỳ cựu Clive Owen góp vai tướng Arun Filitt thì ngược lại, không để lại ấn tượng gì. Một phần do ông không có nhiều đất diễn, dù sao cũng ở mức tròn vai. Điểm ấn tượng của nhân vật này thì tôi lại không thể liệt kê ra, để tránh tiết lộ nội dung phim với những ai chưa xem.
Mạch phim dẫn dắt nội dung khá tốt, nhưng đôi chỗ khiến tôi cảm giác hơi rời rạc, thiếu thiếu gì đó. Bản thân tôi cũng không thích kịch bản phim, nó không có gì mới mẻ và còn có phần giản đơn. Nếu so với những phim trước đây của vị đạo diễn người Pháp này thì có vẻ hơi kém một chút. Ngay cả thế giới tương lai của loài người trong phim cũng mang nhiều nét quen thuộc từ The Fifth Element, một phim cũng do Luc Besson làm biên kịch. Nếu đã từng xem phim này, bạn sẽ dễ dàng nhận ra những chiếc ô tô bay giữa các tòa nhà nhô cao chọc trời. Đâu đó là những chiếc thuyền giương buồm lơ lửng giữa không với mục đích giao thương. Thế giới này hoàn toàn y hệt trong The Fifth Element. Thậm chí, một số ý tưởng cũ từ phim này cũng được tái sử dụng lại trong Valerian and the City of a Thousand Planets.
Phim kết thúc khiến tôi có chút khó hiểu khi rời khỏi rạp. Theo thông tin trên trang IMDB thì nó có thời lượng là 137 phút. Còn phim chiếu ở các rạp trong nước chỉ có thời lượng 108 phút. Điều này càng khó hiểu hơn khi phim chỉ được nước ngoài xếp vào PG-13, nghĩa là trẻ trên 13 tuổi cũng có thể xem nhưng cần có người lớn giám sát. Bản thân suốt toàn bộ phim tôi cũng không thấy cảnh bạo lực, máu me hay “nóng” nào. Do vậy bạn nên cân nhắc điểm này trước khi xem. Nếu không quan tâm khả năng phim bị cắt kiểm duyệt gì đó, Valerian and the City of a Thousand Planets cũng đáng để mua vé nếu bạn chỉ có nhu cầu xem phim giải trí. Còn nếu muốn tìm tiếng cười thư giãn sảng khoái thì đây thật sự là một lựa chọn không phù hợp lắm.