The Dark Tower “đốt” mất mười năm dài sản xuất nhưng sản phẩm cuối cùng của nó không thật sự tương xứng.
The Dark Tower mở đầu bằng “cuộc thí nghiệm” đầy khó hiểu và để lại trong người xem những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Sau đó phim đưa bạn đến với cậu bé Jake Chambers (Tom Taylor) thường mơ những giấc mơ kỳ lạ về một chiều không gian khác. Nhưng không ai tin Jake và song song đó, có những thế lực đen tối tìm đến bắt cậu ta. Thế rồi trong lúc bỏ trốn, Jake dựa theo những gì cậu vẽ lại từ giấc mơ, tìm được đường đến chiều không gian kỳ lạ đó và đụng mặt với các nhân vật xuất hiện trong giấc mơ. Thế rồi cuộc chiến xảy ra ở thế giới này đã kéo tất cả vào cuộc phiêu lưu không ngờ tới.
Nếu chỉ đọc mô tả phim như trên, hẳn sẽ không ít bạn cảm thấy hứng thú với phim ngay. Đáng chú ý hơn, phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên của ông Stephen King. Tiếc là tôi chưa xem bộ truyện này nên không thể có thông tin so sánh. Nhưng theo một số lời bình luận bên lề thì có vẻ như phim đã không theo sát nội dung của truyện và điều này khiến nó bị chỉ trích không ít. Tôi thường không thích kiểu phim bám sát nội dung truyện mà không có sự đầu tư hay mở rộng thêm nội dung mới. Do vậy với tôi khuyết điểm đối với nhiều người xem lại là ưu điểm của phim đối với tôi. Thế nhưng, The Dark Tower còn vấp phải những vấn đề đáng nói khác.
Đầu tiên là nội dung phim tuy khá dễ hiểu nhưng lại có phần rời rạc. Tôi nghi ngờ khả năng phim có nhiều kết nối từ truyện nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của tôi. Bạn đừng trông mong sẽ hiểu được phim một cách toàn diện. Phần lớn nội dung trong phim được thể hiện qua những câu chuyện kể của nhân vật và người xem tự ghép nối các phần cần thiết lại. Tuy nhiên, cốt truyện của The Dark Tower không mới và điều này khiến tôi khá thất vọng. Suốt toàn bộ thời lượng, xem tới đâu tôi lại mang cảm giác quen thuộc tới. Cũng là mẫu đề tài đó, mô típ đó, không có gì thứ gì mới mẻ như tôi mong đợi. Chỉ có một yếu tố tuy cũ nhưng tôi thấy khá thú vị khi nó được đưa vào The Dark Tower là thanh kiếm huyền thoại Excalibur mà có thể bạn đã biết khi xem King Arthur trước đây.
Thật ra, nói đi cũng phải nói lại. The Dark Tower có một lịch sử sản xuất khá dài dòng. Phim ban đầu được công bố năm 2007 với Universal Pictures đứng ra sản xuất và phát hành. Thế nhưng do không đạt được thỏa thuận với nhà sản xuất Ron Howard nên họ rút lui. Sau đó, Warner Bros. Pictures nhảy vào và có ý định làm loạt phim theo tiểu thuyết The Dark Tower. Thế nhưng không rõ vì lý do gì khiến hãng này cũng rút lui. Sau cuối, Sony Pictures nhúng tay vào và chúng ta mới có phim coi. Chỉ tiếc là 10 năm trôi qua không khiến phim đạt được chất lượng như mong đợi. Phải chăng bộ tiểu thuyết có quá nhiều tình tiết để có thể gói gọn thành một bộ phim hay?
Dàn diễn viên cũng có những vấn đề chỗ này hay chỗ kia. Nhân vật Roland (Idris Elba) chỉ giữ vai phụ là điều khiến tôi khó hiểu nhất. Cá nhân tôi nhận định Idris đóng rất tốt nếu không muốn nói là tốt nhất trong dàn nhân vật. Nhưng cách mà phim khắc họa nhân vật này lại kỳ cục một cách không thể hiểu nổi. Nó giống như bị cắt cúp mất phần diễn xuất của nhân vật để dành đất diễn cho nhân vật khác vậy. Tuy về sau mối quan hệ của Roland và Jake khiến phim có vẻ đi đúng hướng nhưng đây lại là một sai lầm tiếp theo. The Dark Tower diễn giải mối quan hệ này quá nhanh, đến mức khiến sự gắn bó bất ngờ của hai nhân vật thiếu sức thuyết phục. Tôi thấy rất đáng tiếc, lẽ ra phim nên kéo dài theo chút nữa để tạo thêm nút thắt cho mối quan hệ này thuyết phục hơn.
Trái lại, nhân vật Man in Black (Matthew McConaughey) lại khiến tôi ngao ngán hơn tất cả. Tôi không chê trách về diễn xuất của Matthew mà là cách thể hiện nhạt nhẽo của nhân vật này. Man in Black có thể xuất hiện bất chợt ở bất kỳ đâu, kiểu như “anh thích thì anh xuất hiện thôi”, rồi sau đó cứ thầm thì mãi vài câu sai khiến nhân vật khác, nghe đến phát chán. Bạn có thể hình dung nhân vật này giống như “vô đối” với quyền năng mà không ai biết từ đâu ra hay tại sao chỉ có hắn mới có. Thế nhưng quyền năng “siêu phàm” này lại hoàn toàn không thể gây ảnh hưởng gì đến Gunslinger (Xạ thủ). Ngay cả lý do tại sao cũng không được giải thích rõ ràng, mà chỉ ở mức “biết vậy được rồi”.
Sau cuối, tuy chê nhiều nhưng tôi lại khá thích cảnh hành động gần cuối và kết thúc của phim cũng “hợp lòng” tôi. Nó khiến tôi nhớ đến cảnh nhà thờ bị cắt vì kiểm duyệt của Kingsman: The Secret Service khi chiếu ở rạp nước ta. Và cũng trùng hợp làm sao khi phần tiếp theo của Kingsman sẽ ra rạp vào tháng tới. Nhưng thôi, đó là chuyện của tháng sau. Còn với The Dark Tower, tôi nghĩ bạn nên cho phim một cơ hội, dù rủi ro là cơ hội đó có thể khiến bạn thất vọng. Với tôi, phim có nhiều thông điệp khá hay, và một trong những thông điệp mà tôi nhớ nhất là niềm tin, thứ mà chúng ta có vẻ đang thiếu ở cuộc sống ngày nay.
Xem thêm đánh giá các phim khác.