Cô gái đến từ hôm qua mở đầu bằng lời kể của nhân vật chính Anh Thư (Ngô Kiến Huy) và dẫn người xem đến với câu chuyện bắt đầu từ thời thơ ấu. Thật ra nếu bạn đã xem truyện rồi sẽ không thấy bất ngờ gì đâu, vì đây cũng chính là lời mở đầu trong truyện. Nhưng nếu chưa xem truyện, tôi nghĩ bạn sẽ thấy thu hút ngay từ giây phút đó.
Ban đầu, tôi khá đắn đo không biết có nên đề cập điều này không. Nhưng cá nhân tôi cho rằng, có thể bạn sẽ có những cảm nhận rất khác về phim nếu chưa từng xem truyện. Và đó có thể là cảm xúc tiêu cực. Vì mạch phim đi rất chậm rãi, bám rất sát nội dung truyện, hay ít ra cũng không khác những gì tôi nhớ về truyện. Tuy vậy, tôi lại không thích phân đoạn được đạo diễn gọi là “tri ân”, bê nguyên xi một đoạn hài hước nổi tiếng trong phim 10 things I hate about you vào.
Nói vậy cũng có nghĩa phim có thêm một số tình tiết với các nhân vật mới, tạo sự mới mẻ trong kịch bản. Cá nhân tôi đánh giá cao những nội dung này. Nó giúp mang đến nhiều tiếng cười hơn cho khán giả, nhưng đôi cảnh tôi có cảm giác làm hơi lố. Ngay cả những phân đoạn sử dụng kỹ xảo vi tính cũng vậy. Tuy không hiểu dụng ý lắm, nhưng nếu với mục đích chọc cười thì có lẽ đạo diễn đã thành công. Thế nhưng nếu tốn tiền làm kỹ xảo để gây cười thì tôi thấy hơi phí, vì nó cường điệu quá mức cần thiết.
Nếu bỏ qua các phân đoạn dùng kỹ xảo vi tính, tôi lại khá thích những cảnh quay ngoài trời của phim. Đạo diễn Phan Gia Nhật Linh chọn góc quay rất khéo, đưa vào rất nhiều cảnh đẹp và đậm tính nghệ thuật cho phim. Như cảnh như hai nhân vật đứng giữa cầu, xa xa là thác nước hết sức lãng mạn, nên thơ. Hay cảnh nhóm bạn đứng ăn kem trên cầu, phía sau là hoàng hôn buông xuống ấn tượng không kém. Cây cỏ và hoa cũng được khéo léo đưa vào những khung hình trong phim rất đẹp, tôn được sự ngây thơ, hồn nhiên của Tiểu Ly và Anh Thư lúc nhỏ.
Phần nhạc cũng là một điểm không thể không nhắc đến. Những bài nhạc quen thuộc, như Tình thôi xót xa do Lam Trường trình bày hay Tình thơ của Ngọc Linh, khiến người xem “có tuổi” như tôi bồi hồi xao xuyến về những năm tháng học trò đã qua. Chi tiết Làn Sóng Xanh trên đài FM xuất hiện trong phim cũng khiến tôi cảm thấy quen thuộc và thích thú. Những đoạn có ca sĩ Trúc Nhân ra “hát mua vui” khá hài hước, chọn nhạc rất khéo.
Thú vị hơn, các bối cảnh và địa điểm trong phim đều tái hiện khá hoàn hảo cuộc sống của nước ta từ cả thập kỷ trước. Không có nón bảo hiểm khi đi xe máy, không có những chiếc xe buýt như hiện nay. Cũng không có điện thoại thông minh hay bất kỳ phương tiện liên lạc nào. Tuy nhiên, nhà của các nhân vật lại được phối màu có vẻ hiện đại, dù các chi tiết như tivi trong nhà thì ngược lại, khá cổ. Điểm này khiến tôi cảm thấy không hợp lý cho lắm.
Trong dàn diễn viên tôi thích nhất là vai diễn của Tiểu Li (Hà Mi). Cô bé này không những dễ thương nhất phim mà diễn xuất cũng rất tự nhiên. Kế đó là nhân vật Anh Thư lúc còn nhỏ do bé Minh Khang thủ vai. Cu cậu này diễn ở mức tạm gọi là tròn vai thôi. Đôi cảnh thể hiện không được tự nhiên, hơi gượng ép. Nhưng đây lại là hai vai diễn tốt nhất trong phim. Hà Mi và Minh Khang thể hiện rất đúng sự ngây thơ, hồn nhiên của tụi trẻ con như Tiểu Li và Anh Thư lúc nhỏ. Thật sự là hai vai diễn thú vị.
Ở các vai “người lớn”, nhân vật Việt An của Miu Lê khiến tôi có cảm giác diễn không tốt như trong Em là bà nội của anh. Thật sự Miu Lê cũng không có nhiều đất diễn ngoài những đoạn diễn xuất bằng ánh mắt khá tốt. Tuy nhiên, đôi chỗ không hiểu sao cô đọc lời thoại nghe không được tự nhiên lắm. Cá nhân tôi giữ quan điểm Miu Lê đóng trong Em là bà nội của anh tốt hơn phim này nhiều.
Ngô Kiến Huy lại là một câu chuyện khác. Nhân vật Anh Thư có vẻ hơi “lệch lạc” so với tổng thể các vai diễn khác. Mặt Huy khá già so với các bạn “đồng trang lứa” trong phim. Điều an ủi là gương mặt Huy nhìn ngô ngố, khá hợp với tính cách của nhân vật Anh Thư. Ngay cả diễn xuất cũng tương đối tròn vai, với những biểu cảm thơ ngây tuổi học trò được thể hiện khá tốt. Những đoạn nhân vật “Thư Thơ Thẩn” mơ màng tạo được sự hài hước cho bộ phim, đem lại tiếng cười cho khán giả.
Vai chàng quân sự quạt mo Hải Gầy được giao cho Jun Phạm, cựu thành viên của nhóm nhạc 365daband. Tôi không nghe nhạc của nhóm nhạc này, nhưng trong dàn “người lớn” thì tôi đánh giá cao diễn xuất của Jun Phạm nhất. Còn Chiêu Minh (Lê Hạ Anh) và Hồng Hoa (Hoàng Yến Chibi) lại không có nhiều đất diễn, nhưng họ cũng diễn xuất khá tròn vai. Các nhân vật khác như cô giáo dạy Văn (Lan Phương), thầy dạy Thể dục(Từng Min) hay thậm chí thầy giám thị (Tiểu Bảo Quốc) chủ yếu mang đến tiếng cười cho người xem. Nhưng không hiểu sao tôi có chút cảm giác các nhân vật này được xây dựng hơi quá đà.
Tóm lại, Cô gái đến từ hôm qua là một bộ phim khá dễ thương về tuổi học trò. Và để trả lời ngắn gọn cho câu hỏi có nên đi xem hay không, tôi xin trích dẫn câu nói của nhân vật Anh Thư: “Điều tuyệt vời nhất là khi ta tìm được ai đó để yêu, và người ta cũng yêu mình thật nhiều nữa.” Nhớ dắt người đó đi xem cùng nhé, vì đó thật sự là điều tuyệt vời nhất đấy.